Về phần tiền nong, Tô Hiểu Mạn rõ là của cô, cô mới đòi một món nợ từ đám thanh niên trí thức, một như cô ăn hai phần cơm hộp cũng chẳng thành vấn đề.
đương nhiên, con mắt của những xung quanh, việc cô bỏ tiền mời Tạ Minh Đồ ăn cơm là một chuyện cực kỳ vấn đề.
“Được, là tiền của Mạn Mạn.” Tạ Minh Đồ gật đầu, đôi mắt đào hoa xinh lấp lánh ánh sáng, giọng điệu nghiêm túc lạ thường.
Nghe , Tô Hiểu Mạn thấy gì đó lắm, cứ như cô đang giở thói mặt dày . Rõ ràng là bỏ tiền , cô ăn uống , còn mạnh miệng bắt là của cô bỏ tiền: “Anh đừng hiểu lầm, em chỉ là…”
“Không hiểu lầm gì hết, bộ đều là tiền của Mạn Mạn.”
Tô Hiểu Mạn: “...” Dù cảm thấy thật , nhưng xung quanh còn đám Triệu Thanh Thanh, tiện giải thích rõ ràng chuyện, Tô Hiểu Mạn đành ngượng nghịu đồng ý.
“Chờ , em sẽ nấu thật nhiều món ngon cho ăn.”
Nghe cô , Tạ Minh Đồ đang bưng hộp cơm, vui vẻ rạng rỡ.
Đôi mắt vô cùng, lúc rộ lên cong cong như vành trăng khuyết, khóe mắt dịu dàng ánh lên vẻ ấm áp, trong con ngươi sâu thẳm phản chiếu bóng hình Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn khẽ mím môi, thở cô như chậm . Khoảnh khắc , cô bỗng cảm giác mơ hồ: “Tạ Minh Đồ trông thật là ưa .”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Gà Mái Leo Núi
Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ: Chắc là mắt mù !
Không cái nhóc Tạ Cẩu Tử thối khi nào mới chịu cạo sạch râu đây. Cũng vì lúc Tô Hiểu Mạn d.a.o bên , nếu , cô nhất định sẽ đè cái tên ghế chờ xe, cạo cho còn một sợi râu nào cằm!
Chờ đến khi nào cô d.a.o trong tay, nhất định sẽ tha cho !
Tô Hiểu Mạn cảm thấy giao tiếp với Tạ Minh Đồ đúng là gian nan. Cô cứ như mất sóng, tài nào bắt tần của đối phương, khi còn chẳng thể lý giải nổi ý tứ của .
Trong mắt cô, Tạ Minh Đồ là một thông minh, thiên phú hơn nhưng cực kỳ quái gở.
Đại khái là vì suy nghĩ của thiên tài, nào ai dám đoán định. Dù thì thiên tài, kẻ điên kẻ ngốc đều chút gì đó đặc biệt, đôi khi khó mà phân biệt rạch ròi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-67.html.]
Dù cho giải đề toán nhanh đến mấy, Tô Hiểu Mạn vẫn cảm thấy ở một khía cạnh nào đó, vẫn cứ ngây ngô và chậm chạp.
Trước mặt cô, tựa như một chú cún con ngốc nghếch.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cùng ghé sát , ăn hộp cơm. Người thời tương đối chuộng thịt mỡ, nhưng Tô Hiểu Mạn thích loại thịt quá béo ngậy , thế là cô gắp hết cho Tạ Minh Đồ.
“Mạn Mạn?”
“Em thích ăn thịt béo ngậy, cứ ăn . Trứng gà thì nhường cho em nhé.”
“Ừm.”
Hương thơm của mấy suất cơm hộp thật quyến rũ, Khương Yên Đường, Triệu Thanh Thanh và mấy chị thanh niên trí thức khác cũng kìm mà quyết định mua cơm trưa. Ngay cả ông Trần, vốn nổi tiếng là tằn tiện, hôm nay cũng tiếc tiền để nếm thử món cơm hộp ở ga tàu hỏa.
Thế là bốn cái màn thầu tay Trương Lị Lị chỉ cô nàng ăn, Khương Yên Đường và ông Trần đều chẳng đụng đến. Bốn cái màn thầu , chắc cũng đủ no bụng cho riêng cô .
Đường Kiến Cường nhai bánh bột ngô liếc Trương Lị Lị. Cô nàng hỏi han vài nhưng tuyệt nhiên hé răng hỏi lấy một câu. Đương nhiên, Đường Kiến Cường cũng chẳng ăn màn thầu của cô .
Đường Kiến Cường vẫn nhai bánh bột ngô, ánh mắt thường chăm chú mái đầu của Tạ Minh Đồ. Dưới cái của thanh niên , mái tóc của Tạ Minh Đồ còn thu hút hơn cả mấy suất cơm hộp thịnh soạn .
Chỉ tóc thôi cũng đủ thấy no mắt .
Đường Kiến Cường sờ sờ mái tóc của chính , ngừng mường tượng cảnh nếu bản mái tóc như Tạ Minh Đồ thì nó sẽ .
Triệu Thanh Thanh cạnh Trương Lị Lị ăn cơm hộp. Trương Lị Lị một gặm màn thầu, ngửi mùi hương thơm lừng bay trong khí mà liên tục nuốt nước bọt. Hai mắt cô nàng trừng lên đầy oán hờn Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn để ý thấy ánh mắt của Đường Kiến Cường. Ban đầu cô còn ngỡ đang săm soi thức ăn trong chén của Tạ Minh Đồ, nhưng đó mới phát hiện vẫn luôn chằm chằm mái tóc của chồng .
Tô Hiểu Mạn: "...?"
Mái tóc của Tạ Minh Đồ gì đặc biệt ? Chồng là hói đầu, đến nỗi khiến khác săm soi như ?