Dù đến cái thập niên 70 thiếu thốn đủ bề , những tháng ngày sắp tới thể còn nhiều gian truân, nhưng mà đối với cô mà , thì đây chẳng là cơ hội để cô mở một cuộc đời mới ? Cô sẽ bao giờ cần cái gọi là tình thương cha nữa, cũng chẳng cần bận tâm đến cha nuôi, cũng cần cố gắng lấy lòng cha ruột.
Hiện tại là tháng 9 năm 1974, về phía mà nghĩ, những năm 70 gian khổ, nhưng mà chờ thêm vài năm nữa là thể bước thời kỳ Đổi Mới vàng son của thập niên 90, thời khắc cải cách mở cửa cũng đang cận kề. Tương lai ắt sẽ vô vàn cơ hội, cuộc sống nhất định sẽ dần lên.
Nghĩ đến đây, một nụ nhẹ nhõm giãn khóe môi Tô Hiểu Mạn.
Cô khẽ thì thầm một lời giã biệt với những tháng ngày qua.
Trong đầu cô hiện rõ ký ức của cả hai kiếp Tô Hiểu Mạn.
Dù là xuyên về xác Tô Hiểu Mạn của thập niên 70, chỉ là mang theo ký ức của nguyên chủ về tương lai, thậm chí là sự dung hợp của cả hai, thì hiện tại cô chính là Tô Hiểu Mạn. Một Tô Hiểu Mạn mới sẽ dốc lòng để tạo dựng một tương lai tươi sáng.
Tạ Minh Đồ tới gian bên cạnh lấy nước cơm.
Anh nghĩ tới cô gái tên Tô Hiểu Mạn thế mà ăn? Cô sẽ uống thứ nước cơm đưa ư? Rõ ràng cô còn hất đổ cả chén cơ mà.
Không ngờ rằng cô chỉ ăn, thế nhưng còn hỏi thêm chén nữa.
Tạ Minh Đồ cúi đầu, trong ánh mắt lóe lên vài tia cảm xúc khó dò. Anh rót nước cơm trong nồi sành chén sứ, đó lấy thêm một cái chén nữa, rót nước cơm còn trong nồi sành đó.
Để ở mặt là một chén “cháo” và một chén “nước cơm”.
Chén cháo thể thấy rõ ràng từng hạt gạo trắng bóng, mà đây là chén cháo thật sự, và chén nước cơm bên cạnh chỉ là chén nước màu xám trắng.
Tạ Minh Đồ lấy một cái thìa, múc một thìa nhỏ ở chén cháo cho chén nước cơm .
Làm xong chuyện , Tạ Minh Đồ, với dáng cao gầy, đầu về phía ngăn tủ gỗ ọp ẹp. Trên ngăn tủ một hai tấm ván gỗ nhô lên, lộ một cái khe hở lớn, qua đó thể thấy Tô Hiểu Mạn đang giường cách đó xa.
lúc Tạ Minh Đồ về phía đó, Tô Hiểu Mạn ngẩng đầu lên, khẽ mỉm .
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-6.html.]
Nụ trong trẻo và xinh xắn lạ thường, khỏi ngẩn ngơ một chút, bỗng nhiên nhớ tới cái bàn tay mềm mại bắt lấy tay hồi nãy.
Tạ Minh Đồ dời ánh mắt, về phía chén cháo và chén nước cơm bàn.
Anh đưa tay lấy cái thìa, múc thêm hai thìa cháo bỏ chén “nước cơm”.
Ngay đó, Tạ Minh Đồ bưng chén của lên, một uống hết chén cháo đặc sệt.
Uống xong bưng nước cơm cho vợ đang giường.
Tô Hiểu Mạn nhận lấy nước cơm, chén nước canh loãng toẹt trong tay, nhịn mà đồng tình với Tạ Minh Đồ. Ăn uống kham khổ như mà thể cao lớn đến một mét tám mươi mấy phân, quả là dễ dàng chút nào.
Chén nước cơm so với chén ban nãy đặc hơn chút ít, thể thấy rõ ràng vài hạt gạo màu trắng trong chén.
Ngọt thanh.
Thấy hạt gạo thật ngon lành !
Thế mà trong lòng cô đột nhiên chút cảm động.
Sau khi miễn cưỡng xem như “ăn uống no đủ” xong, Tô Hiểu Mạn mạnh mẽ đè xuống nỗi xúc động đến giúp đàn ông cạo sạch bộ râu lởm chởm. Cô ở giường nghỉ ngơi. Tuy rằng sốt cao hạ , nhưng mà thể yếu ớt mệt mỏi. Cô mới tới đây thôi, tạm thời nên hành động thiếu suy nghĩ.
Nhà họ Tô.
Cha của Tô Hiểu Mạn là Tô Quốc Đống đang hút t.h.u.ố.c lá sợi, qua ở trong phòng, cứ thở ngắn than dài ngớt. Ông đang phát sầu cho cô con gái nhỏ của .
Trong nhà ba thằng tiểu tử thối, ông cũng chỉ mỗi một đứa con gái như , từ nhỏ cưng chiều từ nhỏ. Trước đây, đầu tiên trong nhà họ Tô phản đối Tô Hiểu Mạn gả cho Tạ Minh Đồ chính là ông, nhưng của Tô Hiểu Mạn là Liễu Thục Phượng nhất mực gả con bé cho nhà họ Tạ.