Với tâm thái bình thường, đối đãi hết lòng với kẻ phản diện, màng hơn thua.
“Tạ Minh Đồ, chúng cùng học nhé, nhưng mà thuộc nhanh bằng , đợi đấy.”
Không thể thừa nhận, học cùng với một thiên tài, thật sự cảm giác thất bại . Tô Hiểu Mạn đến cả ý nghĩ ghen tỵ cũng chẳng còn.
Cô vẫn nhịn mà khen Tạ Minh Đồ vài câu: “Quả thật học nhanh quá chừng.”
“Mạn Mạn cũng học nhanh.”
Lời an ủi kiểu xã giao lấy lệ của Tạ Cẩu Tử chẳng an ủi Tô Hiểu Mạn chút nào. Cô cảm thấy đó còn đồng tình với khi trốn ngoài cửa sổ giảng, thật đúng như một con hề.
— Mà vai hề đó, chính là bản cô!
Nói gì mà cùng học tập, giờ đây Tô Hiểu Mạn chỉ cô và đường ai nấy .
Một sinh viên như cô mà kém hơn một “học sinh tiểu học” như , đúng là một đòn giáng quá lớn.
“Tạ Minh Đồ, cứ tự học , mệt mỏi , ngủ một lát.” Tô Hiểu Mạn đặt sách giáo khoa xuống, lên giường đắp chăn. Lúc , cô cảm thấy lòng thật sự mỏi mệt, cũng nảy sinh tâm lý trốn tránh, tạm thời đối mặt với Tạ Minh Đồ.
Tạ Minh Đồ gật đầu, vẫn thành thật ở một góc mà sách.
Khi đó qua buổi trưa, ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua khe cửa hắt , mấy tia sáng rọi thẳng xuống nền nhà.
Tạ Minh Đồ đưa tay như nắm lấy một tia sáng.
Anh đầu về phía bóng dáng đang giường, nở một nụ trong trẻo.
— Cô chính là tia sáng rọi chiếu cuộc đời .
Những học xa định đoạt. Trước khi lên đường, Tô Hiểu Mạn ghé qua khu thanh niên trí thức một chuyến, cô đến đòi tiền cho vay.
Tô Hiểu Mạn nghĩ, khi rời khỏi đây chắc chắn sẽ dùng đến tiền, lẽ là mua ít đồ dùng lặt vặt. Tóm , đòi tiền mắt là việc quan trọng nhất.
Mặc dù cô chẳng còn chuyện với mấy thanh niên trí thức đó nữa.
Những ở khu tập thể thanh niên trí thức khi thấy Tô Hiểu Mạn đến thì vô cùng kinh ngạc. Tô Hiểu Mạn đến đúng lúc, mới dùng bữa xong, vẫn đang tụ tập ở đây, thiếu một ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-58.html.]
Bởi vì chỉ giờ ăn cơm, nhân viên mới tập trung đông đủ nhất.
“Con nhỏ đó… nó chẳng còn dây dưa gì với thanh niên trí thức Khương nữa ?”
“Tô Hiểu Mạn, cô chạy đến tận nơi ở của cánh thanh niên trí thức chúng để gì ?”
“Chẳng lẽ cô đến tìm Khương công tử ?”
Tô Hiểu Mạn hề tỏ yếu thế: “ đến để đòi tiền. Trước đây cho mượn hai mươi mấy đồng, những thanh niên trí thức nào còn thiếu nợ thì ơn trả hết .”
Quả thực, Lâm Trí và Tôn Văn đều từng mượn tiền của cô. Trước , Tô Hiểu Mạn vì ngại ngùng với Khương Yên Đường nên bao giờ đến đòi, mà những mang nợ cũng chẳng hề ý thức tự giác trả.
Giờ đây, Tô Hiểu Mạn đường hoàng đến đòi nợ giữa thanh thiên bạch nhật, sự chứng kiến của bao nhiêu , nên dù ai trả cũng cố gắng gom góp tiền đưa cho cô.
“Tô Hiểu Mạn cô thật sự là…”
“Lâm Trí, cho tớ mượn ít tiền.”
……
Gà Mái Leo Núi
Tô Hiểu Mạn đếm tiền đòi , đúng boong 22 tệ 36 xu. Số tiền thể mua vài cân thịt ngoài chợ đó!
Triệu Thanh Thanh vẫn chiếc ghế đẩu gỗ, mỉm cô cẩn thận đếm tiền.
Đòi nợ , Tô Hiểu Mạn cũng nán chỗ của các thanh niên trí thức thêm nữa. Vừa định lưng bước thì Khương Yên Đường bỗng nhiên cất tiếng gọi cô .
“Tô Hiểu Mạn, cô hỏi mượn một quyển sách, là . Bây giờ thể cho cô mượn , cô còn ?”
Tô Hiểu Mạn ngờ Khương Yên Đường đột ngột những lời . Quả thực, nguyên chủ Tô Hiểu Mạn từng mượn sách của Khương Yên Đường, nhưng đó chỉ là cái cớ để tiếp cận mà thôi.
Thế nhưng bây giờ, Tô Hiểu Mạn chỉ lắc đầu đáp: “Không cần nữa.”
Sau khi nhận tiền, vì dính thêm bất kỳ phiền phức nào, Tô Hiểu Mạn liền rời khỏi khu nhà ở của thanh niên trí thức ngay lập tức.
“Khương Yên Đường chủ động chuyện với Tô Hiểu Mạn, mà cô từ chối.”
“Không chỉ là một quyển sách thôi ?”