Tòa nhà phòng thí nghiệm của Uyển Hề xây dựng xong, đội ngũ nghiên cứu và phát triển thành lập từ cũng chuyển về đây việc. Ký túc xá dành cho nhân viên cũng xây dựng ngay bên cạnh, các phòng trống cũng dần lấp đầy.
Bên cạnh các dòng son mới mắt theo từng mùa, Uyển Hề còn lượt tung các dòng sản phẩm trang điểm và chăm sóc da hằng ngày khác. Thị trường tuy vô đối thủ cạnh tranh trong nước lẫn các thương hiệu mỹ phẩm nước ngoài, nhưng Uyển Hề vẫn duy trì đà phát triển mạnh mẽ, gì đáng ngại.
Nhà hàng Quan Gia chính thức khai trương và hoạt động.
Đám cưới của hai Khương và Liễu Phiêu Nhiên tổ chức tại nhà hàng Quan Gia. Nghe bữa tiệc sẽ do Trù Thần danh tiếng Quan Chấn Nhạc đích bếp, đảm nhiệm vai trò bếp trưởng. Hai bé Tạ Nghiên và Tạ Dao giao trọng trách phù dâu, phù rể nhí trong đám cưới.
Đám cưới hai dù quá hoành tráng nhưng ấm áp vô cùng. Tất cả trong gia đình họ Khương, từ ông bà nội Khương, cả, chị ba đều đặc biệt xin nghỉ phép để tề tựu đông đủ, chung vui cùng hai Khương Lôi Ngạn.
Đối với vấn đề , Khương Lôi Ngạn, vị chú rể đắc ý, tự hào mặt: “Anh đây tuy kết hôn muộn nhất nhà, nhưng hôn lễ là dịp đại gia đình tề tựu đông đủ nhất. Ngoài bố , thì từ cả, em ba đến em út đều vắng mặt một ai. Còn đám cháu nhỏ trong nhà, ôi chao, lắm cháu trai thế . Em gái , cái thằng bé trông y chang em…”.
“Đó là con gái của em!”
Khương Lôi Ngạn ngạc nhiên: “À, thế ? Em sinh con gái , chuyện . Anh cũng sinh một cô con gái nhỏ đáng yêu.”
Người em gái thứ ba nhà họ Khương : “Cho ôm con gái rượu của em một cái, để lấy vía may mắn.”
“Ha!” Khương Lôi Ngạn khẩy trêu chọc: “Anh sinh một cô con gái, nhưng tuyệt đối là một cô bé y hệt con gái em nhé.”
“Giống đứa em gái ương bướng như em, quá mệt mỏi , tha cho trai em mà, chỉ một cô con gái nhỏ đáng yêu thôi.”
Gà Mái Leo Núi
Tạ Minh Đồ cạnh đó, ghé sát tai Khương Lôi Ngạn, giọng điệu mang theo vẻ 'khoe khoang' khó giấu: “Anh hai , là em cho ôm bé con nhà em một lát, để lây chút vận may ?”
Khương Lôi Ngạn khẽ lắc đầu, nụ môi lộ rõ vẻ đắc ý: “Thằng nhóc , bớt màu . Chú em nghĩ chỉ cần chú em đồng ý thì bé Dao Dao sẽ chủ động sà lòng bác hai của nó ? là chú em còn đang mơ màng lắm.”
Tô Hiểu Mạn chen một câu, giọng điệu chút trêu chọc: “Anh hai hôm nay kết hôn, quả nhiên là tràn đầy sức sống hơn hẳn ngày.”
Cái chú rể , đúng là độc miệng chịu mà!
Hôn lễ của Khương Lôi Ngạn khép , sáng hôm cả nhà quây quần đông đủ để chụp một bức ảnh gia đình kỷ niệm. Lần , tất cả các chị em nhà họ Khương, bao gồm cả, hai, chị ba và em út Tạ Minh Đồ, đều dẫn theo vợ/chồng và con cái. Cả đại gia đình ống kính, quả thực thốt lên rằng…
Một khí chất uy nghiêm, mạnh mẽ đến lạnh !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-576.html.]
Gia tộc họ Khương, với ông nội Khương ở vị trí cao nhất, tiếp đến là bố Khương, và đó là ba con trai cùng một cô con gái. Toàn bộ đều là những quân nhân kiên cường, thẳng tắp, uy nghiêm đến mức khiến bất kỳ ai cũng nín thở. Đặc biệt, khi cả nhà cùng tề tựu, một luồng khí chất ngút trời thể gọi tên bao trùm, khiến cảm thấy choáng ngợp.
Khương Lôi Ngạn phá lên, huých vai Tạ Minh Đồ: “Cái visual của chú em thật sự quá ư là nổi bật, hợp với ‘thương hiệu’ quân nhân nhà chúng . Thôi, chú em ngoài cho!”
Anh cả nhà họ Khương lập tức phản bác: “Hình tượng gia đình là gì cơ? Chẳng lẽ là một gia đình giàu truyền thống nghệ thuật ? Mới đây bài thơ của đây còn vinh dự đăng tạp chí đấy!”
Chị ba nhà họ Khương cũng nhanh chóng tiếp lời, khoe khoang: “Chồng em là tay chơi piano cừ khôi, bản em cũng dạng với đàn organ. Gia đình em hả, chính là một tổ hợp văn nghệ đích thực!”
Ông nội Khương chịu thua kém, gõ gõ cây gậy xuống đất: “Ông đây cũng là một nghệ sĩ đích thực, chơi nhị hồ đấy nhé!”
Khương Lập Dân cũng nhanh chóng góp vui: “Bố mày còn thổi kèn cơ!”
Tạ Minh Đồ vội vàng giơ tay, nét mặt đầy tự hào: “Tiểu thuyết con xuất bản, còn là best-seller nữa chứ!”
Bà nội Khương: “...”
Tô Hiểu Mạn bên cạnh cũng đành cạn lời.
Tạ Dao bé bỏng giơ bàn tay nhỏ xíu lên, giọng líu lo: “Con vẽ tranh ạ!”
Tạ Nghiên: “...”
Cậu bé Tạ Nghiên cứ thế im lặng một hồi.
Cuối cùng, Tạ Nghiên mới chậm rãi mở miệng, giọng chút dè dặt nhưng kém phần tự hào: “Bài thơ ngắn con ạ, đăng chuyên mục văn học thiếu nhi của báo tiểu học ạ.”
Ông nội Khương trợn tròn mắt, kinh ngạc đến mức thốt nên lời: “?!”
Bà nội Khương cũng khỏi ngỡ ngàng, há hốc miệng: “???”
Đến lượt Tạ Minh Đồ hóa đá: “...”