Thế là vị quản lý Liễu nhậm chức.
Liễu Thục Phượng là tâm huyết với công việc. Cho dù con gái động viên mà lên chức, bà vẫn vén tay áo lên, dự định ăn trò, bà tràn đầy nhiệt huyết. Bà còn đeo đôi kính lão, mỗi ngày mang theo một quyển sổ ghi chép nhỏ, cầm cây bút bi ghi ghi chép chép.
Để quản lý xưởng hạt dưa hơn, Liễu Thục Phượng còn ghi tên học thêm một lớp học ban đêm.
"Con rể là sinh viên đại học cơ đấy, thể sách chứ? Nếu cơ hội, cũng thi đại học thử xem ."
Tô Quốc Đống nhạo bà: "Cái nghiệp tiểu học như bà, còn hổ cái gì mà thi đại học."
"Phi! Kẻ sĩ ba ngày gặp bằng con mắt khác! Lão già dốt đặc cán mai như ông tránh xa một chút!" Liễu Thục Phượng xì một tiếng, hăm hở đẩy cửa bước trong xưởng tuần tra.
Gà Mái Leo Núi
Từ lúc Liễu Thục Phượng lên quản lý xưởng đến nay, cần Tô Hiểu Mạn nhắc nhở, trong lúc ngừng trao đổi với khác, khí chất của Liễu Thục Phượng cũng dần khác biệt, ngay cả dung mạo cũng như biến thành một khác .
Bà thích mái tóc ngắn gọn gàng, liền cắt phăng mái tóc đuôi ngựa lèo tèo của , đó một kiểu tóc xù thời thượng, cuối cùng còn uốn thành những lọn nhỏ xoăn tít. Tô Quốc Đống thấy thì kinh ngạc kêu lên: "Giống như con dê nuôi khi còn bé ! Hiện giờ đang thịnh hành cái thứ gì , còn bắt chước kiểu tóc con dê."
"Là do ông hiểu thôi, cái gọi là kiểu tóc lọn xoăn!" Liễu Thục Phượng mang theo cặp công văn ngoài: "Thôi chấp với ông nữa!"
Tô Quốc Đống theo mái tóc xoăn bồng bềnh đang dần xa, tay vô thức sờ lên cái đầu hói hơn một nửa của , ngập ngừng kéo con gái hỏi: "Với kiểu tóc như cha bây giờ thì còn kiểu gì nữa con?"
Sau khi Liễu Thục Phượng, vợ ông, nhuộm tóc, cả bà trẻ trung hẳn . Giờ hai mái hiên, ông bỗng thấy ngày càng già . Đồng chí Tô Quốc Đống cảm thấy cứ thế mãi thì chút nào.
Tô Hiểu Mạn nhướng mày: "Cha cần tóc giả ?"
"Tóc giả?" Tô Quốc Đống giật : "Có cả thứ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-572.html.]
"Đương nhiên là chứ!" Tóc giả đúng là tin vui cho những hói đầu.
"Vậy cho cha một bộ ."
Tô Hiểu Mạn giơ tay ký hiệu "OK", đó ngoài mua cho cha một bộ tóc giả. Tô Quốc Đống lén lút đội lên đầu, nhưng vẫn ý định đeo ngoài: "Con gái , nhỡ tóc giả rơi thì bây giờ?"
"Cha , cha yên tâm , sẽ rơi mà. Mà lỡ rơi nữa thì chúng con cũng cha ."
Tô Quốc Đống cứ thế thao thao bất tuyệt: ". . . Nhỡ cha cúi đầu một cái nó rớt luôn thì ? Nhỡ gặp gió lớn thì ? Rốt cuộc thì cha nên đeo bộ tóc giả đây?"
Cuối cùng ông cứ rơi vòng luẩn quẩn của sự muộn phiền, phân vân nên đội bộ tóc giả .
Đây chắc hẳn là nỗi lo lắng của những đàn ông lớn tuổi mà.
Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ, lẽ nên dặn dò Tạ Minh Đồ, để Tạ Cẩu Tử chú ý một chút.
"Không cha, con đưa tóc giả cho cha, cha đội thì đội, đội thì thôi."
Tô Quốc Đống nắm chặt lọn tóc giả trong tay, im lặng lời nào, dường như vẫn đang chìm đắm trong nỗi do dự.
Đến tối lúc ăn cơm, Tô Hiểu Mạn vẫn thấy ông đội tóc giả lên. Xem cha cô vẫn thể vượt qua rào cản tâm lý. Tô Hiểu Mạn đối với chuyện cũng thúc giục thêm.
"Lão Tô , ông cũng đừng rảnh rỗi nữa, sự nghiệp với !" Quản lý xưởng Liễu bắt đầu tha thiết mời ông Tô Quốc Đống gia nhập xưởng hạt dưa của : "Xưởng hạt dưa của chúng gần đây còn sản xuất thêm sản phẩm khoai lang khô nữa đấy."
Khóe miệng Tô Quốc Đống cong lên vẻ khinh thường: "Đầu năm nay ăn khoai lang đến ngán , ai còn mua khoai lang khô của bà nữa chứ."