Tô Hiểu Mạn vẫn còn đến đ.ấ.m cả tường. Thấy , Tạ Minh Đồ lẳng lặng cô một lượt, đoạn chẳng chút biến sắc lẩn khỏi gian bếp. Anh thản nhiên xuất hiện mặt ông nội, bà nội Khương Liễu Thục Phượng cùng hai Khương, cũng chẳng hề biến sắc mà kể tuốt chuyện .
Khiến hai Khương cứng như trời trồng tại chỗ.
Chờ khi Tô Hiểu Mạn , tất cả trong nhà hết chuyện .
Tô Hiểu Mạn: “...”
Đồng chí Tiểu Đồ nhà cô nào chỉ trầm lặng, mà còn là một kẻ lắm lời nữa!
"Cái gì? Nhân vật nữ chính lấy nguyên mẫu ư?"
"Dựa theo tính nết của mà ư? Ôi chao, cái tính nết bộc trực ..."
Bà nội Khương ồ lên một tiếng: "Cháu xem kìa, nãy chẳng cháu bảo cô chủ quán rượu mắt cháu đó ? Chẳng tính nết y chang cháu ?"
"Cháu mau mang sách đây, để bà nội xem kỹ một chút. Lão Khương ơi, ông mau lấy cặp kính lão của đây! nhất định cuốn sách cho thật cẩn thận mới ."
"Đứa cháu dâu tương lai thế của thật đặc biệt!"
Khương Nhị Ca: "@! % $. . . % "
"Cháu tin! Cháu nhất định tin!"
"Cái thằng em thối tha tránh xa một chút! Lòng mấy sách những thứ đen tối."
"Dao Dao ơi, cháu mau đây, để bác hai ôm một cái, dỗ dành bác hai một chút nào." Khương Lôi Ngạn thầm nghĩ, cái thằng em trời đ.á.n.h đúng là quá tính. Cả lẫn bộ cái nhà đều xa, chỉ mỗi đứa cháu gái cưng Dao Dao là lương thiện nhất.
"Chú hai!" Bé Dao Dao ôm con gấu bông nhỏ xíu, hớn hở gọi Khương Lôi Ngạn.
"Cháu gọi bác là gì hả Dao Dao? Cháu gọi bác là bác hai chứ gọi là chú!"
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-571.html.]
" mà cha cháu rằng cháu gọi là chú."
"Cha cháu dạy là sai! Hoàn sai bét!" Khương Lôi Ngạn nghiến răng nghiến lợi gắt gỏng: "Này, thằng em trời đánh! Trong nhà , thằng út là đồng chí Tạ Minh Đồ mày, mày dạy cháu gái như thế hả? Chẳng lẽ mày khi sư diệt ư?!"
Tạ Minh Đồ trả cho một ánh mắt khiêu khích.
Khương Lôi Ngạn hít sâu một , sang Tô Hiểu Mạn: "Ôi, em dâu ơi, em xem nó kìa, em vẫn còn bỏ mặc thèm quản ?"
Tô Hiểu Mạn chỉ thể bất lực buông tay.
Tạ Nghiên bé nhỏ, lặng lẽ ôm chân cha, giải thích rành rọt: "Chú hai ơi, cha con , nếu chú hai kết hôn với dì Phiên Phiên sinh em bé, thì các em đó sẽ nhỏ tuổi hơn con, cho nên con gọi chú là chú hai ạ."
"Con cảm thấy cha con đúng!"
"Con và Dao Dao đều là học sinh tiểu học , chúng con hiểu nhiều đạo lý lắm!"
Tạ Dao ôm chú gấu bông nhỏ trong ngực, ngơ ngác gật đầu : “Anh trai cháu đúng đấy ạ.”
Trong thời gian Liễu Thục Phượng ở nhà dưỡng sức, bà chẳng việc gì , nhưng bà là chịu yên. Cứ rảnh chân rảnh tay là bà tìm chuyện gì đó để . Trước lúc còn ở trong thôn, ngày nào cũng bận rộn từ sáng đến tối, còn thể chăm sóc đàn gà, đàn vịt. Giờ thành phố , bà thật sự nên gì.
Trong tứ hợp viện cũng thể trồng trọt chút cây cỏ, nhưng thì đông mà đất thì chật, thêm mấy cặp mắt đang mong ngóng tìm việc nữa, ngay cả chuyện tưới hoa cũng thể tranh mất.
Sáng sớm, Tô Hiểu Mạn thấy rảnh rỗi gì, dứt khoát kéo bà quản lý xưởng hạt dưa giúp : "Mẹ ơi, từ nay về sẽ là cán bộ quản lý Liễu của xưởng đấy."
Liễu Thục Phượng liên tục xua tay: "Thôi thôi, con ngay cả sách cũng mấy ngày, mà quản lý cả một nhà máy , chứ đừng là quản lý xưởng gì. Ngay cả chức 'ban trưởng' (lớp trưởng) của mấy đứa nhỏ như Dao Dao còn nữa là."
Tô Hiểu Mạn động viên bà: "Mẹ, , cứ thử một chút , chỉ là một xưởng hạt dưa nhỏ thôi mà, nhất định ."
"Lúc còn tầm xa để con gả cho Tiểu Đồ, giờ đây chắc chắn sẽ càng tầm để điều hành xưởng hạt dưa thật ."
"Chuyện con cũng nhỉ." Liễu Thục Phượng con gái thuyết phục, động viên một hồi, cuối cùng cũng gật gù đồng ý, nhận lấy gánh nặng điều hành xưởng hạt dưa.