Nếu điều kiện nhà Tô Hiểu Mạn ở thành phố , Tạ Minh Đồ một công việc uy tín, trọng vọng trong đơn vị, đến lúc đó bà tới nhà thích cũng cớ để khoe khoang, nhờ mà nâng cao vị thế cho cả bà lẫn Tạ Phiêu Phiêu, khả năng thích chịu chứa chấp Phiêu Phiêu ở cũng sẽ cao hơn nhiều.
Đương nhiên, nếu nhà Tô Hiểu Mạn đồng ý giới thiệu cho Phiêu Phiêu một công việc tử tế, thậm chí là một đối tượng thì còn gì bằng nữa!
Mục đích chuyến của Tôn Phong Tranh chính là bằng giá để cô con gái Tạ Phiêu Phiêu ở thủ đô.
“Thân thích của , hình như ở trong cái ngõ nào đó… ừm, đúng , là tận cuối hẻm…”
“Hiểu Mạn , cháu đừng ngại con nhà thím phiền đến cô. Lúc bên ngoài, bà con làng xóm đùm bọc lẫn . Nay điều kiện nhà cháu , cũng nên giúp đỡ cùng thôn , là giữ thể diện cho bố cô đấy.”
“Thím Tôn , thím cất công xa xôi vạn dặm tới thủ đô thăm , chúng là bà con cùng thôn, cháu đương nhiên sẽ hết lòng giúp đỡ thím.” Tô Hiểu Mạn : “Thật trùng hợp, khu vực đó cháu quen. Bên cạnh một căn nhà nhỏ ai ở còn bỏ trống. Hai thím cứ đón xe thẳng qua đó mà ở tạm, chờ về. Đến nơi thím hỏi thăm chút là sẽ thôi, ở đó cũng thuận tiện cho việc .”
Tôn Phong Tranh tỏ vẻ ngượng ngùng, vội vàng : “Ấy c.h.ế.t, đón xe thì tốn kém bao nhiêu tiền, đoạn đường chúng đây, nào mang theo bao nhiêu tiền bạc . Chỗ ở thì tốn tiền thuê, chúng …”
Liễu Thục Phượng một bên, rộng rãi : “Thôi , chúng đều là cùng một làng, cho bà mượn hai mươi đồng, thì trả cho . Hai cứ gọi xe mà thôi, con rể còn lái xe về nữa.”
Tô Hiểu Mạn liền giúp con họ gọi một chiếc taxi, sắp xếp cho hai lên xe, căn dặn địa chỉ cẩn thận với tài xế. Sau khi lên xe, Tôn Phong Tranh vẫn bồn chồn yên, bà thò đầu ngoài cửa xe, gọi vọng : “Hiểu Mạn, nhà cháu ở chỗ nào ? Mai để Phiêu Phiêu tới nhà cháu chơi nhé!”
“Nhà cháu ở… Này, Dao Dao, con đang cái gì — ” Vừa dứt lời, Tô Hiểu Mạn liền , mở cửa xe nhà , bước xe, ôm cô con gái Dao Dao lòng. Ngay đó, cánh cửa xe cũng đóng chặt.
Tạ Minh Đồ ghế lái, Tô Quốc Đống ở ghế phụ, còn Liễu Thục Phượng và cô ôm hai bé con ở hàng ghế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-567.html.]
Liễu Thục Phượng thấy cô lên xe thì mới yên lòng: “Con địa chỉ cho cái cô đấy chứ?”
Tô Hiểu Mạn khẽ gật đầu.
“Thế thì , sớm thì chẳng chung chỗ với họ.” Liễu Thục Phượng cũng lo hai con nhà sẽ bám riết lấy ỷ con gái bà.
Mấy năm nay, bà ít chuyện trong thôn. Nhà nào khá giả cũng dắt thêm làng ăn kiếm chút tiền. Lẽ thì cũng chẳng , nhưng bà hiện tại con gái bà mở nhà máy, chỉ sợ xảy chuyện gì .
Giờ đây, những khởi sự ăn, mở xưởng là ít. Ở thôn bên cạnh cũng một mở xưởng gia công nhờ đó mà phất lên, khiến trong thôn ai nấy đều ao ước, bàn tán rằng là gã thanh niên nghèo khó đổi đời.
Mà gã thanh niên vốn dĩ cũng tấm lòng , cảm thấy các thôn dân tán tụng, ngưỡng mộ , thêm cũng từng giúp đỡ , nên nghĩ bụng một giàu thì chẳng ho gì. Hắn dẫn theo bà con hàng xóm cùng kiếm tiền, thế là cứ thế thuê việc trong xưởng là cùng thôn của … Rốt cuộc về thì bắt đầu gặp chuyện chẳng lành.
Cơ sở ăn của xảy sự cố, nợ một đống tiền lớn, thể gồng gánh nổi nhà máy lâu, đến cả tiền lương thợ thuyền cũng chẳng trả nổi. Cuối cùng, tất cả thôn dân đều đuổi theo để đòi nợ…
Đó chẳng là một bài học nhãn tiền đó ?
Liễu Thục Phượng kể hết những chuyện cho Tô Hiểu Mạn : “Về nếu con tuyển xưởng thì cũng nên chú ý một chút. Tốt nhất đừng tuyển trong cùng thôn của chúng , một sẽ thứ hai, thứ ba, thứ tư, đến lúc đó tất cả đều đổ trách nhiệm, trông cậy cả con. Con giao việc cho họ nhưng vì cùng làng xóm nên khó lòng nặng lời, khó mà thẳng tay xử lý … là kiểu 'mời thần dễ, tiễn thần khó' khác.”
“Trên xe lửa để ý Tôn Phong Tranh , nên cô bụng gì thấu cả. Mấy đứa trẻ các con đừng vì nể mặt mà dám từ chối, hiểu .”
Tô Hiểu Mạn khen ngợi: “Mẹ, quả thật tinh tường.”
Gà Mái Leo Núi