Mấy loại lá cây đều giống lá dâu, nhưng thực là lá dâu.
Tô Hiểu Mạn : “Thưa Thư ký Lương, bà con trong thôn chúng lớn lên ở đất từ thuở nhỏ, so với các đồng chí thanh niên trí thức từ thành phố về, tuy rằng chúng học hành nhiều lắm, nhưng chúng cái lợi thế riêng, đó là am tường thiên thời địa lợi, nắm rõ quy luật sinh trưởng của cây cỏ, và nhận rành mạch các loại lá cây rừng.”
“Theo thấy, những tổ học tập như thế , đương nhiên cần sự đóng góp của các đồng chí thanh niên trí thức, nhưng cũng càng cần vai trò của những thanh niên ngay tại trong thôn . Người Thanh Hà chúng đời đời sinh sống tại đây, việc xây dựng đội sản xuất của chính , dựa sức lực của chúng . Dù thế nào nữa, chúng cũng sẽ mãi mãi cắm rễ mảnh đất .”
Cô dứt lời, im lặng một thoáng, một giọng phụ nữ trong đám đông tiếp lời: “Hiểu Mạn, cô đúng đấy!”
Người đang chuyện lúc là Tưởng Ngọc Linh, bạn của chị dâu Tô Dương Anh Tử.
“Vì Tô Hiểu Mạn thể học ? Vì Hiểu Mạn nhà kém cỏi hơn những cô thanh niên trí thức chứ?”
“Tay nghề may vá của Hiểu Mạn khéo léo vô cùng, các xem, đây là bộ đồ mà cô giúp may cho đứa cháu họ. Anh Tử, cô mau lấy cho cùng … Các đường may mà xem, tỉ mỉ chứ?”
“Còn cả đường thêu nữa, đây mà xem!”
“Đây đúng là tài của Hiểu Mạn ? Hình thêu thật đấy chứ.”
“ chứng! là do tay Hiểu Mạn đấy. Lần với Thục Phượng tới nhà, còn thấy hai chị em dâu nhà họ đang cùng may vá mà…”
…
“Tô Hiểu Mạn may vá khéo, thì đoan trang, xinh xắn.”
“ còn nhà họ Tạ , cô việc bếp núc cũng đảm đang, nấu cơm ngon tuyệt.”
Gà Mái Leo Núi
“ ông Tạ cứ tấm tắc khen cô nấu cơm ngon lắm.”
…
“Không tệ, tệ chút nào.” Thư ký Lương ngừng gật đầu: “Tô Hiểu Mạn cô là trẻ tuổi ưu tú của đại đội Thanh Hà, am hiểu nữ công gia chánh, đầu óc học hỏi kỹ thuật nuôi tằm khoa học. Cô nên góp sức.”
Thư ký Lương liền dứt khoát quyết định.
Sắc mặt Vương Lam cắt còn một giọt máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-55.html.]
“Tô Hiểu Mạn , … còn những khác thì ? Vậy Tạ Ngũ , dựa mà ?”
“Tạ Ngũ cũng là thanh niên lớn lên trong thôn , cao to, khỏe mạnh. Người trẻ tuổi sức thì nên học hỏi kinh nghiệm.”
“Thưa Thư ký Lương.” Liễu Triệu Cường liền : “ chọn những đều tính toán đấy, để cặn kẽ cho ông một chút.”
Vương Lam tuy náo loạn một phen, cuối cùng vẫn đổi danh sách, nhưng thư ký Lương xem xét nguyện vọng của các thanh niên trí thức, chạy lên huyện xin thêm vài suất nữa, đó dành riêng cho nhóm thanh niên trí thức thêm một vị trí học tập.
Trong danh sách hai nam thanh niên trí thức nên cần chọn thêm một nữ thanh niên trí thức nữa. Liễu Triệu Cường để đám thanh niên trí thức bọn họ tự bầu chọn một .
Cuối cùng, Vương Lam vẫn chọn, mà là một nữ thanh niên trí thức khác tên Triệu Thanh Thanh.
Triệu Thanh Thanh và Vương Lam vốn quan hệ , như . Mọi trong tối ngoài sáng cứ bóng gió, mỉa mai rằng kẻ “trộm gà còn mất nắm thóc”.
“Cũng lắm, dù thì kẻ đó cũng tìm nhà .”
Làm Vương Lam tức đến nỗi chẳng thiết ăn uống gì.
Khương Yên Đường và bạn cùng phòng là Lâm Bạch Tuấn ăn xong cơm, tráng sơ bát đũa một lượt. Lâm Bạch Tuấn lấy vạt áo quệt qua loa mấy lượt, đoạn thở dài thườn thượt vì đói: “Khương Yên Đường, phát hiện , Tô Hiểu Mạn bây giờ chẳng còn giống như nữa.”
“Ai ngờ cô thể những lời như .”
Khương Yên Đường đang cầm sách, chợt khựng một chút. Trong đầu tự giác hiện lên hình ảnh cô gái sáng bừng rạng rỡ .
Mái tóc đen nhánh, đôi môi đỏ mọng của cô vẫn rõ mồn một trong trí nhớ , quen thuộc đến lạ thường.
Tô Hiểu Mạn về nhà họ Tô một chuyến. Thấy cô về, nhà họ Tô ai nấy đều tươi rói. Chuyện đấy, cả nhà đều hân hoan khôn xiết.
“Hiểu Mạn nhà bây giờ khác hẳn !”
“Thằng cả nhà con ghé qua đây, cứ tấm tắc khen con trông tươi tắn, rạng rỡ hẳn .”
“ là chuyện , chuyện . Con gái út nhà cuối cùng cũng còn vương vấn cái thanh niên trí thức họ Khương nữa !”