Thế là cô mỉm , vẫy tay với Tạ Minh Đồ: "Đừng xụ mặt ở cửa hết hồn nữa, thế ."
Tạ Minh Đồ tới ôm cô trong lòng: "Anh ở cửa đây từ nãy giờ , em để ý ư?"
Tô Hiểu Mạn bật : "Ai bảo thoắt ẩn thoắt hiện, cứ lặng lẽ như bóng ma thế. Ba ngàn chữ của ngày hôm nay thành xong hết ?"
Tạ Minh Đồ véo má cô: "Em nhớ cái gì mà Vương Lượng, Tiết Khương, cũng nhớ đến ."
Tô Hiểu Mạn chậc một tiếng: "Chà, mùi giấm chua nồng nặc quá đấy nha. Em gọi Nghiên Nghiên với Dao Dao đến đây, để cho bọn nhỏ ba ba đang ghen."
"Chúng cũng là vợ chồng già bao nhiêu năm , chẳng lẽ em phép quý mến một phát thanh viên nam ?"
Tạ Minh Đồ khẽ hừ một tiếng: "Không hề phép."
"Được , cứ ghen , ghen nữa ."
Tạ Minh Đồ đặt một nụ hôn lên má cô: "Đến một ngày nào đó ghen nữa thì lúc đó Mạn Mạn em mới lo lắng đấy."
"Anh ." Tô Hiểu Mạn mỉm : "Tổ chức cho phép bình giấm chua mà."
"Đêm nay nhà ăn sủi cảo, đúng lúc thiếu giấm."
Chẳng bao lâu khi bàn bạc xong chuyện hợp tác với đài phát thanh, Đài phát thanh Phương Đông cho mắt chuyên mục "Vương Lượng kể chuyện xưa" ban ngày. Chẳng mấy chốc, chuyên mục trở thành câu chuyện cửa miệng khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Giờ đây, radio cũng còn là món đồ hiếm nữa, ít gia đình đều sở hữu một chiếc. Ngay cả trong các cửa hàng tạp hóa nhỏ ven đường cũng bày, nhiều chủ cửa hàng, ban ngày trông coi quán một thì đặt một chiếc đài ở cửa để các chương trình giải khuây.
Đi từng cửa hàng, thậm chí cần bước hẳn trong, chỉ cần dạo quanh một con phố, cũng vang tiếng của phát thanh viên Vương Lượng, đang cùng một quyển chuyện xưa.
Những mua sắm, vốn ý định dừng kể chuyện, nhưng rời khỏi một cửa hàng ở phố Nại Hà, mấy bước chân đến cửa hàng kế bên, câu chuyện trong radio còn kể xong, lúc thể tiếp.
"A, để tớ nốt đoạn ."
"Hôm nay tớ mua đồ gấp lắm, chúng nhanh thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-547.html.]
"Cậu vội cái gì chứ, xong đoạn . . ."
Tô Hiểu Mạn tuần tra nhà máy rượu đỏ, đường về tiện mua hai cân hạt dưa. Vừa bước con ngõ nhỏ thấy tiếng radio vọng từ một căn nhà, phát thanh viên Vương Lượng đang tiểu thuyết, đúng lúc là cuốn «Tinh Không» do Tạ Minh Đồ chấp bút.
Gà Mái Leo Núi
Mặc dù trong lòng rõ mười mươi về nội dung câu chuyện, nhưng đường về cô vẫn hết cả đoạn. Lúc Tô Hiểu Mạn nép sát tường , chăm chú lắng từng lời truyện phát từ chiếc đài trong sân.
Đẩy cánh cổng nhà , Tô Hiểu Mạn về đến nhà cũng lúc cả nhà cô đang quây quần radio.
"Tại cái chớp mắt, nháy mắt . . ."
Ông nội Khương, bà nội Khương và Quan sư phụ đang vây quanh chiếc radio, nhíu mày, miệng ngừng bình phẩm: "Giọng trai êm tai thật."
" đấy, đúng đấy, khác hẳn mấy hát Bình thư hí khúc , giọng của cứ như đang tin tức ."
"Nghe êm tai thì đúng là êm tai, nhưng mà đủ biểu cảm."
"Ông xem, khi đại nguyên soái tinh tế chuyện, giọng điệu đáng lẽ hào hùng hơn một chút chứ."
Tô Hiểu Mạn thấy ba họ mồm thì chê bai, nhưng chân tay cứ quấn quýt bên chiếc đài, gần nửa ngày trời mà cũng chẳng ai đổi chương trình.
Cô đổ hạt dưa mâm, mang sang bên đó bao lâu, mặt đất rải đầy vỏ hạt dưa.
Quan sư phụ vốn là kén ăn, ăn nhăn nhó: "Hạt dưa nhiều hạt lép quá, Hiểu Mạn cháu chọn kiểu gì thế?"
Ông bà nội Khương cũng đồng tình : "Lần nào ăn hạt dưa thì con nên ghé nhà lão Trương trong con hẻm mà mua ."
"Con mua tùy tiện đường." Tô Hiểu Mạn dùng tay tách vỏ hạt dưa, nhai vài trong miệng: "Con ăn thấy cũng đến nỗi nào."
Quan sư phụ: "Hạt dưa rang tới lửa lắm, còn ngon bằng hạt dưa mà đồ rang."
" thế, đúng thế."
"Lần Tiểu Đồ rang chút hạt dưa ăn cũng tệ lắm."