Trước khi đặt tay lên chiếc máy chữ, trong đầu Tạ Minh Đồ định hình xong đề cương của bộ câu chuyện. Anh chỉ còn chờ ghi , tiện thể soát một lượt. Mà cả quá trình , chỉ tốn vỏn vẹn hơn mười phút.
Coi như mỗi ngày thêm một thú tiêu khiển cho .
Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ, hơn mười phút mà gõ chỉnh sửa xong ba ngàn chữ, thế thì còn tài giỏi đến mức nào nữa đây? Cứ xem cầm cự bao lâu. Liệu thực sự nổi một cuốn tiểu thuyết ?
Lòng cô đầy hoài nghi.
Thế mà chẳng ngờ, cái tên Tạ Cẩu Tử đúng là ngày nào cũng kiên trì gõ máy chữ mười mấy hai mươi phút, đủ ba ngàn chữ như lời , đó tiếp tục cho bồ câu ăn. Dường như Tạ Minh Đồ cũng chẳng hề quá bận tâm đến chuyện đang lách.
Anh mới đúng là nghệ nhân quản lý thời gian đích thực.
Viết xong xuôi, vẫn tình nguyện ôm vợ cho bồ câu ăn.
Còn Tô Hiểu Mạn thì chẳng thể chờ nổi đến mười ngày nữa. Cô khao khát Tạ Minh Đồ rốt cuộc những gì, liệu tên cẩu nam nhân đang trêu chọc cô thôi . Lỡ mỗi ngày chỉ giả vờ máy chữ, đó nhàn nhã chơi đùa với cô và lũ trẻ, thì đây đúng là hành vi của một tên dối trá cao tay.
Cố ý chọc ghẹo cô cho vui thôi.
Đồ cẩu nam nhân, cẩu nam nhân, cẩu nam nhân đáng ghét…
Đến ngày thứ bảy, Tô Hiểu Mạn nhịn nổi nữa, miệng cứ lẩm bẩm " Tiểu Đồ ơi" hết lời đến lời khác, dỗ ngọt dụ dỗ cho xem thứ . Đương nhiên là Tạ Minh Đồ đáp ứng ngay. Sau khi Tô Hiểu Mạn "buộc" ký mấy cái hiệp ước công bằng tối hôm đó, thì ngày hôm cô mới lấy bản thảo truyện mà Tạ Minh Đồ .
Đã là ngày thứ bảy, Tạ Minh Đồ cũng ngót nghét hai vạn một ngàn chữ, quả là ít. Tô Hiểu Mạn nghiêm túc vài trang, cô phát hiện cái tên Tạ Cẩu Tử dường như đang thật sự nghiêm túc với việc lách.
Mà vô cùng lôi cuốn.
Anh thật sự theo gợi ý của Tô Hiểu Mạn, một câu chuyện về thiếu niên nghèo khó, phiêu bạt khắp các vì và dần dần vươn lên trong vũ trụ rộng lớn.
Văn phong mượt mà, tình tiết hấp dẫn, mang theo nhiệt huyết của tuổi trẻ… Hơn nữa, bộ câu chuyện hề một logic nào, những giả định đưa đều vô cùng thuyết phục.
Gà Mái Leo Núi
Anh Cẩu Tử hề bỏ dở giữa chừng, ngày nào cũng đủ ba ngàn chữ.
“A?!” Sau khi Tô Hiểu Mạn xong, cô những tìm điểm nào để chê bai trêu chọc Cẩu Tử nhà , mà còn cuốn hút theo từng tình tiết.
Chương , chương ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-530.html.]
Cô tiếp về thiếu niên gian của .
Tô Hiểu Mạn níu lấy Tạ Minh Đồ, đòi tiếp. Anh sẽ nhiều như , mỗi ngày chỉ ba ngàn chữ để g.i.ế.c thời gian thôi. Tô Hiểu Mạn thật sự nhốt để chuyên tâm tiểu thuyết.
Cô đe dọa dụ dỗ để kể tiếp cho , nhưng cảm thấy kể sướng bằng tự nguyên văn.
Chậc chậc.
Lúc cô đồng ý cho Tạ Cẩu Tử tiểu thuyết chứ? Giờ thì cô lún sâu . Nào ngờ cái tên Cẩu Tử thối , thư tình thì thiếu đắn, xong khiến đỏ mặt tía tai, ai dè thể tiểu thuyết đến thế chứ?
Chẳng lẽ là do cô "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" ư?
Sao cô tự dưng cảm thấy Cẩu Tử nhà tiểu thuyết khoa học đến thế nhỉ?
Tô Hiểu Mạn cầm bản thảo cho Liễu Phiên Nhiên xem, Liễu Phiên Nhiên cũng đến mê mẩn, nhanh chóng hỏi: “Ai đây? Bản thảo cũng gửi đến Mạn Thảo của chúng đấy ư?”
Cả tá gửi bài, mà chất lượng cũng quá cao thôi.
“Viết lắm đó, ngờ còn thể tiểu thuyết về thế giới tương lai như .”
“Đọc mà cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, mới mấy vạn chữ, mà đến lúc gay cấn .”
“Chị Hiểu Mạn, truyện là do ai ?”
Tô Hiểu Mạn bình thản đáp: “Là do ông xã nhà chị đấy.”
Liễu Phiên Nhiên kinh ngạc thốt lên: “Ôi trời ơi, thật ư?!”
“Thế thì quá chừng luôn! Chị mau bảo đưa bản thảo cho tập san của chúng , em thấy thể đăng ngay đấy!”
“Số tiếp theo của tập san sẽ đăng truyện của Tạ!”
Tô Hiểu Mạn ngỡ ngàng: “Thế mà trộn lẫn giữa một rừng tiểu thuyết võ hiệp, huyền huyễn ? E rằng chút hợp lý thì ?”
“Đâu hợp, thích hợp luôn chứ! Đây là một câu chuyện ho đó, chỉ cần là một tác phẩm thú vị và lôi cuốn, đều thể đăng lên Mạn Thảo của chúng .”