Triệu Thanh Thanh ở bên lúc la lúc hét, mà Tô Hiểu Mạn và Liễu Phiên Nhiên ở bên cạnh ghế sô pha, lắc lắc đầu.
"Chồng cô cũng sách ư?" Liễu Phiên Nhiên tò mò hỏi cô.
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu: "Chính thuận miệng , đó liền xúi giục . Cũng chẳng thể thành hình tác phẩm gì nữa."
Liễu Phiên Nhiên trộm: "Vậy thì sẽ chờ xem tác phẩm lớn của đàn ông nhà cô là tiểu thuyết võ hiệp tiểu thuyết tiên hiệp huyền huyễn đây?"
Gà Mái Leo Núi
“Đều .” Tô Hiểu Mạn lắc đầu: “Là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, bảo cho cái gì mà chiến tranh giữa các vì , lái tàu vũ trụ đại loại .”
Liễu Phiên Nhiên: “……”
“À… cái cũng thú vị đấy chứ.”
Tô Hiểu Mạn thở dài: “E rằng cũng chẳng nổi bao nhiêu chữ, tiểu thuyết của chồng cũng c.h.ế.t yểu trong trứng nước .”
Tô Hiểu Mạn đương nhiên chẳng ôm bao nhiêu kỳ vọng đối với ông xã nhà .
Năm đó thể thư tình thành cái dạng , thì cái chẳng tí tố chất văn chương nào trong cả.
Cái mà còn thể tiểu thuyết ư?
Chắc văn phong cũng chỉ khô khan như mấy bản báo cáo, liệu thực nghiệm mà thôi.
Chẳng mấy chốc, nguyệt san 《 Mạn Thảo 》 phát hành, khác với bán nguyệt san đó chính là, báo lấy tiểu thuyết tình cảm chủ, chuyên kể những câu chuyện tình duyên với đủ hỉ nộ ái ố của trai gái.
Doanh tuy đắt hàng như báo nửa tháng , mà đông đảo chị em phụ nữ đón nhận.
Toàn là những câu chuyện tình yêu ướt át sướt mướt.
Trong đó mấy truyện đều lấy bi kịch kết cục, khiến Tô Hiểu Mạn rơi ít nước mắt. Cô cầm cuốn tạp chí về đưa Tạ Minh Đồ , Tạ Minh Đồ mấy hứng thú, xem xong cũng chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.
Ngược , chỉ hỏi một câu:
“Vì tự dưng nữ chính đột ngột qua đời một cách khó hiểu như thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-529.html.]
—— Đây thật đúng là một câu hỏi chí lý.
, vì nữ chính đột ngột qua đời một cách khó hiểu như thế chứ?
Tô Hiểu Mạn: “……”
Bởi vì đây là kiểu tình tiết thịnh hành thời xưa đó mà, nào là bệnh nan y, mất trí nhớ, t.a.i n.ạ.n xe cộ, tình một đêm bỏ trốn cùng đứa con, giáo bá bá đạo yêu … và đủ thứ khác. Có những kiểu tình tiết tạm thời thể thịnh hành ở thời đại .
Chẳng hạn như chuyện t.a.i n.ạ.n xe cộ, thời buổi gì lắm t.a.i n.ạ.n xe cộ đến ?
Chẳng lẽ xe đạp mà cũng t.a.i n.ạ.n xe cộ ?
Nếu thì thể đ.â.m đến mất trí nhớ ư?
Còn cái kiểu tình một đêm, mang bầu bỏ trốn… e rằng còn đợi thêm một thời gian dài nữa mới thịnh hành. Lại còn cái kiểu bỉm sữa thiên tài cùng đứa bé thần đồng, sinh một đôi song sinh tâm linh tương thông, thể truyền tài liệu quan trọng cho qua cảm ứng đó nữa chứ.
Mấy thứ đó thật hoang đường.
Còn đề tài xuyên nữa, cũng lúc truyện xuyên , trọng sinh đại loại , đón nhận tạp chí ?
Có lẽ còn chờ tới thời đại internet , bây giờ thích mấy bộ truyện thực tế, gần gũi hơn một chút.
Tạ Minh Đồ cho cô tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đúng nghĩa, quả thật thật, ngày nào cũng gõ lách cách lách cách máy đ.á.n.h chữ một hồi lâu, mười phút , tuyên bố xong.
Tô Hiểu Mạn nghi ngờ khôn nguôi, nghĩ thầm cái đang giả bộ máy đ.á.n.h chữ đó chứ? Cô thấy các tác giả khác khi sáng tác tiểu thuyết, ai nấy đều vắt óc suy nghĩ tình tiết đến mức tóc tai rụng gần hết.
Thế mà cái tên đáng ghét , chỉ gõ lách cách lách cách chừng mười, hai mươi phút là tuyên bố xong ?
“Thật qua loa đại khái.”
Tô Hiểu Mạn vô cùng tò mò cái rốt cuộc cái gì, chẳng qua Tạ Minh Đồ tạm thời còn cho cô xem, chỉ : “Hiện tại vẫn thể hé lộ nội dung truyện , chờ ba vạn chữ, sẽ đưa Mạn Mạn .”
Tô Hiểu Mạn ôm ngực, đỗi bình tĩnh hỏi : “Mỗi ngày bao nhiêu chữ?”
Tạ Minh Đồ: “Mỗi ngày 3000 chữ, thêm một chữ, cũng chẳng bớt một chữ nào.”