Tiền lương của hiện giờ chắc chắn thể mua nổi chiếc xe . Nhà xe , còn cần ? Xe do vợ mua tặng. Anh, Tạ Minh Đồ, chính là đang "ăn cơm mềm".
Tô Hiểu Mạn bật : "Rõ ràng mới là trụ cột vững chắc của nhà , thì mà tiền bạc trong nhà khấm khá ."
"Nếu , thử giải thích cho xem?"
Kẻo lòng tự trọng của đàn ông nhà tổn thương.
"Giải thích cái gì?"
Tô Hiểu Mạn giơ tay sờ đầu : "Giải thích rằng son môi là giúp em , việc nghiên cứu phát triển sản phẩm cũng là tăng ca quản lý giúp em, chuyện ăn của Mạn Mạn đều nhờ quán xuyến cả đó."
"Không giải thích."
"Anh ăn cơm mềm."
Tô Hiểu Mạn bật , chủ động ghé môi hôn lên đàn ông tuyên bố "ăn cơm mềm" . Cả hai chìm nụ hôn nồng ấm, bất luận là "cơm mềm" "cơm cứng", chỉ cần trong nhà họ hiểu rõ là đủ .
Hai đứa nhỏ Tạ Nghiên và Tạ Dao đến tuổi bắt đầu quen với chữ . Đương nhiên Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ tự tay dạy dỗ hai tiểu quỷ . Thằng bé Tạ Nghiên quả thật giống cha , cần cha bận tâm nhiều, nó sớm nhận ít mặt chữ, thậm chí còn thể . Khả năng tiếp thu của nó cực nhanh, học cái gì cũng làu làu.
Còn Tạ Dao thì , về phương diện cô bé hệt như bao đứa trẻ khác. Cái gì cũng học với tiến độ bình thường, ngay cả việc tên cũng luyện luyện một thời gian dài, mới thiếu nét thiếu móc.
Tạ Nghiên thỉnh thoảng trêu chọc em gái là đồ ngốc nghếch.
Vì thế mà khiến Tạ Dao tủi bật .
Tạ Dao chạy tới tìm Tô Hiểu Mạn để cáo trạng. Tô Hiểu Mạn gọi con trai lớn đến bên cạnh để khuyên nhủ: "Không trêu chọc em gái, con là trai, quan tâm và nhường nhịn em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-521.html.]
"Thiên phú của mỗi mỗi khác, trí nhớ của em gái như con, con thể vì thông minh hơn mà bắt nạt em ."
Tạ Nghiên gật gật đầu, coi như lọt tai.
Gà Mái Leo Núi
Tạ Dao chẳng thích học cùng với trai , nhất quyết chịu học chung một thứ với . Tô Hiểu Mạn thấu hiểu lòng cô con gái bé bỏng, cũng chẳng ép hai em chúng học chung một lối. May mắn là lúc còn nhóc Cố Quân Hằng bầu bạn với Dao Dao, hai đứa rủ thư, nhờ bồ câu nhỏ mang .
Cũng vì hai tiểu quỷ mà Tô Hiểu Mạn mới vỡ lẽ rằng, mấy chú bồ câu của cha tụi nhỏ (Đồng chí Tiểu Đồ) nuôi dưỡng tài tình đến . Cánh thư về chuẩn xác, sai một ly. Hai con bồ câu nhỏ của Tạ Dao thuộc làu nơi ở của Cố Quân Hằng. Tạ Dao cẩn thận cuộn tờ giấy nhỏ, nhét ống tre con gắn ở chân chim. Chú bồ câu nhỏ tên Đường Đường mà cô bé nuôi sẽ vỗ cánh bay , mang tin tức đến tận nhà Cố Quân Hằng.
Đường Đường cũng thích công việc , còn một bữa no nê ở nhà Quân Hằng. Hai đứa trẻ đầu khám phá "tài năng bẩm sinh" của bồ câu đưa thư, nên cứ thế mà mê mẩn chơi đùa. Ngay cả những nét chữ nguệch ngoạc mà Tạ Dao chẳng thiết tha gì, giờ đây cũng cô bé cầm bút chì, cặm cụi bao nhiêu . Tô Hiểu Mạn chỉ thỉnh thoảng liếc qua thư của con gái. Liệu hai nhóc con chừng bốn, năm tuổi thì thể tâm sự những chuyện gì với đây?
Đương nhiên là….
— Buổi sáng ăn gì…
— Buổi trưa ăn gì.
— Buổi tối ăn gì…
là dân lấy ăn trời, cái câu dường như sinh là để miêu tả hai đứa nhỏ . Còn thì kể lể chuyện hôm nay món đồ chơi nào mới, Dao Dao sắm cho chiếc váy hoa nào.
Dao Dao cũng chẳng bao nhiêu chữ, nên trong thư phần lớn là hình vẽ minh họa, bé ăn món gì là hí hoáy vẽ món đó . Tiểu Dao Dao thì tuy phần bướng bỉnh, nhưng cái khéo tay, thiên phú về hội họa. Những nét vẽ của cô bé còn hơn gấp vạn mấy bức tranh "ma chê quỷ hờn" của ông trai.
Quân Hằng cũng thông minh, nhóc hiểu ý, thường họa bằng tranh để hồi âm. Dù nhiều hơn Tạ Dao cũng chẳng bao giờ tỏ vẻ khoe khoang, bởi Tạ Dao càng thích chơi cùng nó hơn.
mà, Tạ Nghiên thì ôm bụng nuối tiếc. Hai đứa lập thành "đội bồ câu đưa thư" mà bỏ bẵng trai ruột rìa, khiến nhóc khỏi nảy sinh chút ghen tị.