Sau khi xe mới, "con muỗi ghen tuông" trong nhà liền vứt bỏ chiếc xe máy, dù vốn dĩ cũng chẳng mấy . Bởi vì đó, quan điểm của cũng y hệt ông nội Khương, cứ cho rằng xe máy chả khác gì xe đạp, còn tốn xăng hơn.
giờ chuyển sang chiếc 'bốn bánh' sang trọng, thì thấy cũng khiếu cầm lái lắm chứ.
Vợ là yêu nhất .
Ông nội Khương và thầy Quan thấy chiếc 'bốn bánh' bóng lộn , cũng thòm thèm ngớt, ngay cả ông nội Khương còn đòi lên lái thử một vòng cho .
“Ông nội, ông giấy phép lái xe.”
“Thầy ơi, thầy cũng .”
Cả nhà, chỉ mỗi Tạ Minh Đồ là giấy phép lái xe. Thành , chỉ mới thể đường hoàng lái xe ngoài.
“Thôi thôi thôi, năm đó ông nội còn lái xe tăng cơ mà!”
“Năm đó thầy con còn từng lái xe…”
Tạ Minh Đồ: “???!!”
Tô Hiểu Mạn: “??!!”
"Kỳ lạ thật, thầy cũng một thời oanh liệt như thế ?"
Dù miệng thế, nhưng Tạ Minh Đồ vẫn dám để ông nội và thầy tùy tiện cầm lái. Xe 'bốn bánh' chuyện đùa. Tuy lúc đường sá còn vắng xe tải, chủ yếu là xe đạp, nên cũng quá nguy hiểm.
tuyệt nhiên thể gây tai họa cho những xe đạp .
Tạ Minh Đồ lái xe đưa cả nhà hóng gió một vòng quanh phố phường, đó mới cẩn thận đỗ xe trong sân.
Hiện giờ, tứ hợp viện nhà họ cơi nới rộng rãi hơn. Tô Hiểu Mạn vốn mua thêm mấy căn liền kề, nhưng vài hộ gia đình cố ý 'hét giá', đòi đến hai mươi vạn đồng mới chịu bán. Tô Hiểu Mạn xong chỉ nhạt vài tiếng dứt khoát bỏ qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-520.html.]
Bấy giờ, một gian tứ hợp viện cùng lắm cũng chỉ tầm một hai vạn. Thời , nhà cửa vốn chẳng đáng tiền là mấy, phần lớn những công ăn việc đều đơn vị cấp nhà ở. Dù nhà chật chội đến mấy thì cũng coi như nơi chui chui , ai rảnh rỗi mà mua nhà.
Gà Mái Leo Núi
Chứ gì đến chuyện bây giờ mua nhà đem cho thuê, quả là trò lớn nhất thiên hạ! Hiện tại, mua một căn hộ mất vài vạn, trong khi tiền thuê nhà mỗi tháng chỉ lèo tèo ba bốn đồng bạc. Ai mà dở thuê mấy loại nhà đó? Một gian tứ hợp viện dù cho mười mấy nhà thuê chăng nữa, thì cũng mất đến ba bốn chục năm mới hòa vốn.
Thật vô lý!
Thấy bọn họ cố tình ' giá', Tô Hiểu Mạn dứt khoát mua. Cô chỉ chọn mua một gian tứ hợp viện liền kề với gian nhà phía bắc của họ, định bụng chỉ cần phá bức tường cũ, thêm một cánh cửa nhỏ là thể sử dụng ngay. Cô bỏ ba vạn đồng để tậu căn nhà , và hiện tại, chiếc xe của gia đình đều để ở trong sân của gian viện đó.
Căn tứ hợp viện vẫn kịp sửa sang gì cả, nên tạm thời dùng sân để xe cộ.
Khu chuồng bồ câu mà Tạ Minh Đồ nuôi , giờ đây khi thêm sân vườn rộng rãi, trở thành nơi vui chơi lý tưởng cho hai đứa nhỏ. Chúng cứ thế dẫn theo đám bồ câu ríu rít chạy tới chạy lui, huyên náo cả một góc sân.
"Cha ơi, lớn lên con cũng lái xe!"
Tạ Nghiên phắt ở ghế , đôi mắt tròn xoe tràn đầy ngưỡng mộ cha đang vững vàng cầm lái.
Tạ Dao chẳng mảy may hứng thú với chiếc xe chạy qua. Cô bé tò mò ghé sát mặt cửa sổ, ngắm cảnh vật xẹt qua bên ngoài. Tô Hiểu Mạn vội ôm con gái lòng, dặn dò: "Ngoan nào, thò đầu ngoài cửa sổ nhé."
Tạ Dao ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ, khi nhà xe, về cả nhà sẽ tiện thể thực hiện những chuyến xa, dẫn hai đứa nhỏ ngoài ngắm cảnh. Hiện tại đường sá còn ít xe cộ, cũng sợ tắc đường. Khuyết điểm duy nhất lẽ là đường sá thời còn khá gập ghềnh, dễ chút nào.
Là một đàn ông xe, Tạ Minh Đồ cũng hăm hở, vui mừng mặt mấy ngày liền. Ai thứ gì mà chẳng đem khoe khoang? Huống hồ đây là chiếc xe vợ mua tặng, nhịn bèn lái xe thử một hôm.
Chỉ điều, lái một thôi, lái nữa. Tô Hiểu Mạn lấy lạ hỏi tại , "Chẳng lẽ là tiết kiệm xăng cho nhà ư?"
Tạ Minh Đồ đáp rằng lái xe quá nổi bật.
Tô Hiểu Mạn nghĩ thấy cũng . Vào thời điểm mà xe , quả thực là phô trương, dễ gây ảnh hưởng ở đơn vị. Tạ Minh Đồ chút buồn bực, vòng tay ôm eo Tô Hiểu Mạn từ phía , khẽ khàng than thở: "Họ ăn cơm mềm."