“Đội ngũ học tập? Đi ngoài học hỏi ?”
“Thậm chí cả lão Trần Cát Anh cũng ư?”
“Ngoài gì ho mà học hỏi ? Anh cũng theo xem !”
“Không , chẳng lăn lộn vất vả chút nào!”
Chuyện thành lập một tiểu tổ tỉnh ngoài học tập thành thông báo và dán lên bảng tin. Anh Lưu Tam, đôi ba chữ, cạnh bảng thông báo, to và giải thích cho các xã viên . Đa xong thì bàn tán dăm ba câu cũng tản . Những quanh năm từng bước chân khỏi quê nhà chẳng mấy mặn mà với việc ngoài học tập.
“Toàn là thanh niên hai mươi mấy tuổi chọn, đúng , trẻ thì nên ngoài mở mang tầm mắt!”
“Thanh niên trí thức Khương và thanh niên trí thức Hà đều là những tài giỏi, ưu tú…”
Lúc dùng bữa, nhóm thanh niên trí thức cũng bàn tán rôm rả về chuyện . Khác với dân trong thôn, nhóm thanh niên trí thức trẻ tuổi tràn đầy mong đợi khi nghĩ đến việc ngoài ngắm thế sự. Chuyện tỉnh ngoài học tập, đối với họ là một quá trình gian khổ và mệt nhọc, mà là một cơ hội vàng, vô cùng hấp dẫn.
Nữ thanh niên trí thức Vương Lam buông bát cơm trong tay xuống, nghĩ tới cô ruột ở tỉnh lân cận, lòng hậm hực vì trong danh sách học tập tên . Cô thăm cô ruột, càng nhờ vả quan hệ của dượng để thể rời khỏi nơi .
Gà Mái Leo Núi
Một thanh niên trí thức khác hoài nghi hỏi: “Danh sách học tập quyết định thế nào ?”
“Hình như là chọn những trẻ tuổi thôi…”
Bỗng nhiên, một kêu lên ngạc nhiên: “Trong danh sách Tô Hiểu Mạn ư?!”
“Tô Hiểu Mạn và thanh niên trí thức Khương sẽ cùng học tập?!”
Lời khiến thể thanh niên trí thức ở đó như chọc đúng chỗ ngứa, nhao nhao lên tìm cớ trút giận. Vương Lam hung hăng vỗ bàn một cái, nghiến răng hô to: “Chuyện thật công bằng!”
“Tô Hiểu Mạn cũng thể ư… Dựa mà Tô Hiểu Mạn cũng thể ! Những thanh niên trí thức như chúng đều bằng cấp, học thức, dù thế nào cũng nên cấp cho bên thanh niên trí thức chúng nhiều suất hơn một chút chứ. Những khác chẳng trình độ văn hóa, bọn họ thì học cái gì cơ chứ?!”
“Dựa mà thanh niên trí thức chỉ hai suất?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-52.html.]
“Không công bằng!”
“Là do Tô Hiểu Mạn! Chắc chắn là do Tô Hiểu Mạn!” Thanh niên trí thức Vương Lam ầm ĩ lên ở khu của thanh niên trí thức: “Trưởng đội sản xuất là cả của Tô Hiểu Mạn, nên mới thiên vị cô , để cô học tập.”
“Phi, cô nhất định là quấn lấy thanh niên trí thức Khương!”
“Đồ liêm sỉ, phục, tố cáo!”
“Có chuyện ! Bên khu thanh niên trí thức xảy chuyện!”
“Thậm chí còn náo loạn đến cả đại đội.”
“Đồng chí thư ký đại đội tới để xử lý chuyện !”
Danh sách chốt hạ , Liễu Triệu Cường cứ ngỡ thành xong một việc lớn lao, nào ngờ vì cái suất học tập mà nảy sinh rắc rối khiến ông đau đầu. Thư ký Lương đích tìm đến tận nơi để chuyện với ông.
“Cô thanh niên trí thức Vương , Tô Hiểu Mạn là cháu ngoại của ư?”
“ , con bé Hiểu Mạn là cháu ngoại của .” Đầu Liễu Triệu Cường đau như búa bổ. Tô Hiểu Mạn là cháu ngoại của ông, đồng thời cũng chính là kiến nghị ông việc .
Thư ký Lương thì nhíu mày, phê bình : “Không tư túi cho nhà. Anh xem, hiện giờ chẳng loạn cả lên ? Quần chúng đều là bất công.”
“Cái suất của còn cần xem xét . Nên để những đồng chí ưu tú học tập.”
Liễu Triệu Cường khổ mấy tiếng, mở miệng giải thích: “Thư ký, chuyện nguyên do cả. xin kể rõ ngọn ngành cho , sự việc giống lời cô thanh niên trí thức Vương chút nào…”
“Quan trọng là cần giải thích với thế nào, mà là rõ ràng với thế nào.”
“Đã nhiều bất mãn đấy.”
Thư ký Lương xua xua tay, chẳng giải thích dài dòng. Hiện tại chuyện rối tung lên, tạo thành ảnh hưởng trong mắt quần chúng, nên cần thiết nhanh chóng giải quyết.