Liễu Thục Phượng giờ đây mỗi ngày đều sống vô cùng an nhàn, tự tại. Sáng sáng dạo vài vòng, đó ôm cháu trai bé bỏng của xem chiếc TV màu. Bà còn mở một sạp quà vặt nhỏ ngay trong thôn, bán mấy món linh tinh như nước ngọt ga, nước đá, quà vặt các loại. Trong khi nhà khác tủ lạnh, thì nhà bà đến hai cái tủ đông đá lớn do con gái mua cho. Bà tự mở sạp hàng, kiếm thêm chút tiền mỗi tháng, coi như đồng đồng chi tiêu vặt.
Lần , Tô Hiểu Mạn mua một chiếc xe máy cho cả nhà, nhưng những khác trong nhà ai cũng lái. Ông nội Khương, bà nội Khương và sư phụ Quan tuy rằng cảm thấy cục sắt vô cùng oách, thế nhưng họ vẫn cứ thích chiếc xe đạp Thống Nhất 28 inch cổ điển hơn. Với mấy ông bà cụ ở công viên bây giờ, cưỡi xe đạp ngoài hóng gió mới là phong trào. Lái xe máy gì, ồn ào điếc cả tai . “Đạp xe đạp khỏe , thể rèn luyện thể.”
“Này cái xe máy gì mà lạ lùng .”
“ đúng .”
“Mấy thanh niên bây giờ, cũng nên chịu khó rèn luyện nhiều hơn chứ!!!!!”
Thế nên chiếc xe máy mua về, chỉ một đồng chí Tiểu Đồ là chạy chính. Tô Hiểu Mạn tuy mua xe, nhưng cô nào chạy xe máy. Cô cũng chẳng định học, vì cô tự thấy lên trông chẳng đẽ gì.
Cô chỉ cầm chiếc máy ảnh, chụp ít tấm hình Tạ Minh Đồ đang rong ruổi xe máy. Cô còn lấy chiếc mũ phi công của để đội lên đầu mũ bảo hiểm nữa chứ.
Tạ Minh Đồ xe máy trừ, song vẫn chiều theo ý cô vợ nhỏ, bày đủ kiểu tư thế lạ lùng xe.
“Anh , , hợp đúng , chiếc mũ bảo hiểm trắng tinh hợp với con ngựa sắt em ưng ý đó chứ!”
Hiện giờ, Tạ Minh Đồ đang đảm nhiệm công việc nghiên cứu và phát triển các mô hình tại phòng ban. Đồng thời, còn quản lý một đội bay thử nghiệm gồm nhiều nhân viên. Đây là một công việc đầy vất vả và rủi ro, song cũng vô cùng cuốn hút.
Tai cũng dễ dàng một vài chuyện thích hợp khi máy móc hoạt động. Lúc , trong một bay thử, suýt chút nữa gây sai sót nghiêm trọng, may nhờ nhanh chóng phát hiện vấn đề nên lập công lớn. Chiếc mũ bảo hiểm màu trắng đầu chính là phần thưởng mà đơn vị trao tặng để biểu dương.
“Rất hợp.” Tạ Minh Đồ cứ như một con rối gỗ, răm rắp theo yêu cầu của vợ, bày bao nhiêu là tư thế kỳ cục. Mấy năm nay, yêu cầu của cô vợ càng ngày càng cao, cũng do lúc chụp ảnh cho mấy cô diễn viên đoàn ca múa nhạc mà giờ để “di chứng” , mà cô còn bắt nghiêng xe máy, tay chống cằm, đầu “ lả lơi” ống kính.
“Tay chống cằm?” Khóe môi Tạ Minh Đồ khẽ giật giật. Cớ gì cái động tác chống cằm ?
lúc vẫn cứ thật thà theo. Anh đeo đôi găng tay da đen, tay chống lên cằm của .
Gà Mái Leo Núi
Tô Hiểu Mạn đang chụp ảnh cảm thấy thích hợp, chạy tới lột đôi găng tay da của : “Anh chống cằm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-516.html.]
“Dùng mu bàn tay đỡ cằm, vẻ mặt tỏ lười biếng một chút.”
Tạ Minh Đồ: “?!!!!”
Vẻ mặt lười biếng một chút ư? Trông sẽ cái hình dạng gì chứ?!
Tạ Minh Đồ lười biếng . Gương mặt điển trai của càng thêm nghiêm nghị, cả lưng thẳng tắp, khí chất hiên ngang như tùng như bách .
Lúc , Tô Hiểu Mạn càng thấy trong lòng khó chịu!
Đây là lái xe máy mà!! Tại nghiêm trang giống như đang lái chiến xa chứ. Một thứ sành điệu như chiếc xe máy hợp hơn với vẻ phong trần, phóng khoáng!
Cho dù chụp hết cả cuộn phim, cũng chụp phong cách thích hợp.
Phải cái vẻ phóng khoáng bất cần mới đúng!
Tô Hiểu Mạn: “Anh Tiểu Đồ ơi, thể một nụ phong trần cho em coi ?”
Tạ Minh Đồ: “……”
—— Cười nổi.
Phong trần, phóng khoáng là chứ? Đồng chí Tiểu Đồ nào thể lĩnh hội cái từ đó.
Tô Hiểu Mạn liếc một cái đầy vẻ chán nản, thầm nghĩ, cái đồ nhà , thật vô dụng! Đến cũng , rõ ràng trong sách còn là một tên phản diện cơ mà.
Tạ Minh Đồ tháo mũ bảo hiểm , ghé mặt gần, thoắt cái thơm trộm lên má vợ . Đoạn đội mũ bảo hiểm lên đầu Tô Hiểu Mạn, dấu mời.
“Vợ yêu ơi, em dạy ?”