“Trang điểm thế ?”
“Nhan sắc quả là nổi bật!”
“Đây là son môi .” Tưởng Dĩnh Quân lấy khoe mẽ với họ. Các bạn gái trong ký túc xá liền xúm vây quanh.
“Tớ thể thử một chút ?”
“Trước nay tớ còn từng thấy thứ bao giờ đó.”
“Chỉ mấy cô diễn viên mới đúng ?”
“Cậu lấy ở thế……”
Một đám nhao nhao lên, ai cũng thử một chút. Tưởng Dĩnh Quân cũng keo kiệt, dứt khoát để cho các cô đều dùng thử một .
Sau khi bôi son xong, ai nấy đều cầm gương soi tới soi lui. Trong nháy mắt, phòng ngủ im phăng phắc.
Yên tĩnh đến mức ở phòng ký túc xá bên cạnh cũng tới gõ cửa.
Mấy cô bạn phòng bên cảm thấy vô cùng kỳ lạ, còn thấy tiếng huyên náo ồn ã truyền đến, nào là "tớ thử", "tớ thử", " thật", "oa, quá chừng!" linh tinh, mà hiện giờ lặng ngắt như tờ.
Các cô tưởng ở phòng ký túc xá bên cạnh ai mua bộ quần áo mới gì đó, nên tò mò tới xem chuyện gì ho.
Đẩy cửa mở thấy một đám con gái xếp hàng cầm gương.
Tiểu Trần ký túc xá bên cạnh: “… Các đang cái gì đó?”
“Chúng tớ đang thử son môi nè.”
“Oa! Các lên sân khấu biểu diễn ?”
“Mấy đứa chúng mày ai nấy đều lộng lẫy thế !”
“Chúng tớ cũng trang điểm gì, chỉ tô thêm chút son môi mà thôi… Trông khác hẳn nhiều lắm, tớ cũng nhận nữa .”
……
“Dĩnh Quân, bán bao nhiêu tiền, nếu bán cho tớ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-485.html.]
“Cho tớ .”
Sau đó, Tô Hiểu Mạn bán cho mấy cô bạn học của Tưởng Dĩnh Quân ba mươi cây son môi quý giá, còn chọn những màu quá nổi bật để họ dùng hằng ngày, chỉ dẫn tường tận cách thoa, cách bảo quản và dùng hết trong bao lâu… đây cũng xem như khoản thu nhập đầu tiên của nhà cô trong chuyện buôn bán son phấn.
Xong xuôi, cô dẫn theo đồng chí Cẩu Tử và hai đứa nhỏ cùng quán cơm bình dân, đ.á.n.h chén một bữa thật thịnh soạn.
Khi trở về, nhờ đàn ông trụ cột gánh vác, cả nhà còn mua thêm ít đặc sản địa phương. Hai chị em Tạ Nghiên và Tạ Dao còn đòi mua đồ chơi. Tô Hiểu Mạn cưng chiều các con, mua cho mỗi đứa một món nhỏ, khiến chuyến Đông Bắc của chúng thêm phần vui vẻ.
Gà Mái Leo Núi
Chờ khi trở thủ đô, Tô Hiểu Mạn định rời khỏi đoàn ca múa nhạc , đó xử lý một loạt thủ tục từ chuyện đăng ký nhãn hiệu đến việc mở xưởng. Thời điểm , nhà nước đang khuyến khích các loại xưởng tư nhân quy mô nhỏ, lẽ cô sẽ nhận ít sự tạo điều kiện.
Các hạng mục công việc cụ thể, còn chờ bàn bạc kỹ càng tỉ mỉ hơn.
Mang theo những đứa trẻ chơi bảy tám ngày, cuối cùng cả nhà cũng vẫn trở về, vẫn chiếc máy bay do đồng chí Cẩu Tử tự điều khiển để về nhà.
Cả nhà mang theo hành lý tới sân bay lưỡng dụng quân sự - dân sự quy mô nhỏ, cái sân bay quả thực nhỏ bé…
Lúc chỉ hai vợ chồng, Tạ Minh Đồ cũng say sưa kể cho cô ít chuyện lý thú trời khi điều khiển máy bay. Mấy năm nay, điều khiển qua ít các loại máy bay, hiện giờ cũng xem như thứ gọn trong lòng bàn tay. Tô Hiểu Mạn chỉ một bên lắng .
Dù cô cũng chẳng hiểu mô tê gì sất, chỉ thể các con kích cỡ, còn những thứ máy móc trông cô cũng . Kỹ thuật của lợi hại đến cô cũng rõ, chỉ thể cạnh thi thoảng mở miệng ậm ừ vài câu cho phép.
Đương nhiên, những thứ yêu cầu bảo mật, Tạ Minh Đồ cũng sẽ hé răng với cô.
Trước khi lên máy bay, Tô Hiểu Mạn cũng từng phi công từ trong quân đội ngoài, khi ngành hàng dân dụng, đôi khi thao tác tương đối táo bạo, đôi lúc còn phô diễn tài năng xuất chúng.
mà…
Tô Hiểu Mạn dặn dò chồng, hy vọng lái cho chắc tay một chút.
Tạ Minh Đồ cũng bảo đảm với cô là sẽ thỏa cả thôi.
Tô Hiểu Mạn lúc mới mang theo hai đứa nhỏ lên máy bay. Hai đứa trẻ còn từng máy bay bao giờ nên cũng chút sợ hãi. Cho dù Tạ Nghiên gan đến mấy, nhưng máy bay trở về, thằng bé cũng nhăn mày tỏ vẻ vô cùng lo lắng.
Không gì, chỉ lo kỹ thuật của ba ba.
Nếu đổi thành khác lái, chắc bé lo lắng chuyện gì.
Tô Hiểu Mạn: “…”