“Làm mà ạ? Hay là chị để em mua nhé?” Tưởng Dĩnh Quân ngượng nghịu khi nhận đồ của khác, nhưng cô tài nào bỏ lỡ thứ tuyệt vời . Quả thực, chẳng phụ nữ nào thể cưỡng sức hấp dẫn của son môi.
Ngay cả trong quán ăn lúc , cảnh tượng cũng thật đặc biệt: hai đàn ông và lũ trẻ ở một bên ăn uống ngon lành, còn hai phụ nữ thì say sưa bàn chuyện son phấn.
Tô Hiểu Mạn đưa một thỏi son cho Tưởng Dĩnh Quân. Cô cầm thỏi son tay, còn bỡ ngỡ thoa thế nào. Tô Hiểu Mạn liền vươn tay, tỉ mỉ chỉ dẫn cho cô cách tô son lên môi.
Tô Hiểu Mạn cẩn thận quan sát ngũ quan của cô, đó thoa lên đôi môi một kiểu son thật phù hợp. Cô mở chiếc gương nhỏ của cho Tưởng Dĩnh Quân xem. Tưởng Dĩnh Quân trong gương, đôi môi với màu sắc tươi tắn, dịu dàng, hề rực rỡ quá mức, khiến khí chất cả cô dường như đổi hẳn, giống như biến thành một khác . Sắc đỏ chẳng hề giống những màu đỏ chói chang mà thường dùng trong đám cưới chút nào.
“Chị Hiểu Mạn, tay chị khéo quá chừng!”
“Em thấy cả như cũng đổi luôn !”
Gà Mái Leo Núi
Son môi quả thực là món đồ trang điểm nhỏ bé nhất nhưng thể mang đến sự đổi lớn nhất cho dung mạo.
Không ít phụ nữ thể chẳng phấn nền, phấn mắt, má hồng mascara, nhưng nhất định sở hữu một thỏi son.
Khi Thẩm Minh Nhạc ngước mắt Tưởng Dĩnh Quân, cũng sững sờ mất vài giây: “Giờ mới chợt nhận em xinh đến thế .”
Tưởng Dĩnh Quân liền tức giận bĩu môi: “Chẳng lẽ trông em khó coi lắm ?”
Thẩm Minh Nhạc nghẹn lời, vội thanh minh: “Anh ý đó…”
Tưởng Dĩnh Quân cũng chẳng buồn bận tâm đến nữa. Dù lúc cô đang vô cùng vui vẻ, đến nỗi nỡ động đũa, sợ hỏng lớp son môi .
Tô Hiểu Mạn đành bảo cô: “Đi ăn cơm em, cứ lau son , ăn xong dặm .” Tưởng Dĩnh Quân mới chịu bàn.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Tô Hiểu Mạn tỉ mẩn dặm son cho Tưởng Dĩnh Quân.
Tưởng Dĩnh Quân vui vẻ bỏ ba đồng bạc để mua một thỏi son môi. Cô còn ý mua luôn cả chiếc gương trang điểm trong tay Tô Hiểu Mạn: “Cái gương chị bán bao nhiêu ạ? Đẹp quá chừng, chị thể nhượng cho em luôn ?”
Tô Hiểu Mạn lắc đầu nhẹ. Đây là do Tạ Cẩu Tử riêng tặng cô, là vật bất ly , thể đưa cho khác .
Tưởng Dĩnh Quân cũng chẳng thấy thất vọng, cô vui vẻ rời khỏi nhà , cùng Thẩm Minh Nhạc bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-484.html.]
Thẩm Minh Nhạc đưa Tưởng Dĩnh Quân về đến học viện y của cô. Trên đường, ở một góc vắng, vốn định lén hôn lên môi yêu một cái. Trước đây Tưởng Dĩnh Quân vẫn cho phép . Hôm nay, đôi môi đỏ mọng của cô, càng thêm thích thú.
còn kịp chạm , Tưởng Dĩnh Quân đẩy nhẹ, nghiêng đầu tránh .
“Hôm nay hôn em.”
Không hôn để mờ vết son môi của cô.
“Em trang điểm xinh thế , chẳng lẽ để cho ngắm ?”
“Anh là yêu của em mà, con gái trang điểm vì thích. Đôi môi đến , chẳng lẽ đồng ý cho hôn một cái ?” Thẩm Minh Nhạc cảm thấy vô cùng oan ức.
Người yêu trở nên xinh đến , vì , lẽ nào vì khác .
“Em giữ màu son môi.” Tưởng Dĩnh Quân thầm nghĩ, cô còn giữ để về cho các chị em cùng phòng xem nữa chứ.
“Đi nào nào, em trang điểm cho xem nhé. Hôm nay em việc về ngay.”
Thẩm Minh Nhạc: “… Lúc chẳng em là vội ?”
“Chẳng em bạn cùng phòng cứ chuyện đêm, em bàn những chuyện đó cùng các cô ……”
Tưởng Dĩnh Quân quá mức nôn nóng : “Bây giờ em về ngay. Tạm biệt, đồng chí Thẩm.”
Thẩm Minh Nhạc ngẩn cô lưng chạy vụt , chợt cảm thấy địa vị của trong lòng yêu sụt giảm nghiêm trọng.
Một thỏi son môi thôi mà, chẳng lẽ quan trọng đến thế ư?
Tưởng Dĩnh Quân về tới ký túc xá. Quả nhiên, bước , cô thu hút nhiều ánh mắt chú ý: “Dĩnh Quân, ngoài ăn cơm với yêu ?”
“Chẳng lẽ là biểu diễn ?”