Tạ Minh Đồ ở cửa ga tàu hoả từ sớm để đón ba con. Ba con mới ngoài thì hai đứa nhỏ thấy ba nổi bật trong dòng tấp nập. Tô Hiểu Mạn buông tay hai đứa nhỏ , chúng vung vẩy cẳng chân bé xíu chạy tới bên ba .
Mỗi đứa ôm lấy một bên chân . Tạ Minh Đồ mỉm dịu dàng, mỗi tay bế một đứa nhỏ lên về phía Tô Hiểu Mạn.
Hai đứa nhỏ lâu gặp ba nên thực sự nhớ nhung, lúc đều đang dùng hết sức níu lấy ba rời, hai cái miệng nhỏ chuyện ngừng: “Ba ơi ba, con là nhớ ba luôn đó.”
“Anh trai nhớ ba, con cũng nhớ ba lắm đó.”
“Mẹ cũng nhớ ba luôn.”
Tạ Minh Đồ hôn mỗi đứa một cái. Hai cục cưng trong lòng ngực, gặp ba là lúc ngoan ngoãn nhất đời. Chúng tựa như hai đứa trẻ ngoan nhất trần đời, mềm mại, bụ bẫm đáng yêu vô cùng.
“Ba ơi ba, bao giờ thì chúng tới tiệm cơm ạ?”
“Bây giờ sẽ đưa các con tới đó luôn.”
Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn , cả nhà cùng vẫy một chiếc taxi. Đầu tiên là dẫn hai đứa nhỏ tới tiệm cơm, gọi một bàn đầy đồ ăn cho hai em chúng ăn đến no nê…… Không, là ba ruột của chúng ăn đến no nê mới đúng.
Dù thì sức ăn của hai đứa nhỏ cũng thể bằng ba ruột của , thế nhưng hai đứa nhỏ vẫn là vui vẻ.
Sau khi ăn uống no nê, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn mỗi ẵm một đứa, cả nhà cùng du ngoạn sông nước những chiếc thuyền con. Hiện tại bờ sông ít thuyền hình bán nguyệt đậu ở đó, nhiều đôi lứa hẹn hò tới đây chơi, ở chỗ còn thể thấy ít những Tây da trắng mũi cao.
Lúc lên thuyền, cả hai nhóc tì đều háo hức đòi lên thuyền chơi.
Sau khi lên thuyền, bạn nhỏ Tạ Dao nhút nhát run rẩy rúc lòng . Thuyền nhỏ sông tuy bằng sắt nhưng hẹp nhỏ, còn cực kỳ chông chênh. Ngồi thuyền cảm giác như thể đang lay động theo từng đợt sóng nước vỗ nhẹ sông .
Điều đó khiến bạn nhỏ Dao Dao vốn mè nheo bỗng hóa thành sợ hãi tột độ.
Cô bé mặc áo phao và Tô Hiểu Mạn cũng mặc tương tự, khẽ ôm con gái gọn một góc thuyền. Tạ Minh Đồ thì đang dẫn theo con trai chèo thuyền. Bạn nhỏ Tạ Nghiên hớn hở nắm mái chèo, tập tọe khua nước. Nhìn thấy em gái đang sợ hãi, còn cố tình nghịch ngợm, con thuyền lắc lư mạnh hơn mặt nước.
“Em gái , em tới đây chèo thuyền cùng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-478.html.]
Tạ Dao nức nở quật cường đáp: “Không .”
“Mẹ ơi, nếu thuyền lật thì bây giờ?”
Tô Hiểu Mạn ôm cô bé, “Không việc gì con gái, ba ở đây nên thuyền sẽ thể nào lật .”
Gà Mái Leo Núi
“Anh trai sẽ lật thuyền mất……”
……
Sau khi dỗ cho Tiểu Dao Dao nín hẳn, Tô Hiểu Mạn bảo Tạ Minh Đồ đưa hai con cô lên bờ , để Tạ Nghiên theo ba chơi thuyền là .
Ai ngờ cô mới đưa ý liền cả hai nhóc tì kiên quyết phản đối.
Dao Dao mè nheo chẳng lên bờ chút nào, mè nheo: “Con cũng chèo thuyền cơ...”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, đứa con gái bé bỏng đúng là nhát gan ham vui.
Tạ Nghiên cũng chịu để em gái lên bờ : “Chỉ ba với con chèo thì vui bằng.”
Tạ Minh Đồ bế con gái lên, để cô nhóc ôm một cái mái chèo khác, tập tọe quậy nước. Dao Dao liếc cha cạnh, bỗng nhiên học theo bộ dáng nãy của Tạ Nghiên mà cũng ôm mái chèo nhiệt tình quậy nước.
Tạ Nghiên đang bên cạnh cũng cô nhóc dọa cho sợ tới mức giật b.ắ.n .
Cậu nhóc còn mái chèo vung nước b.ắ.n tung tóe lên mặt nữa.
Tô Hiểu Mạn: “……” Sợ thì sợ thật đấy, nhưng cái gan thì to chẳng kém ai.
Tạ Minh Đồ: “……”
Người trai như Tạ Nghiên cam tâm, định ôm mái chèo tiếp tục nghịch ngợm, thế nhưng lúc Tạ Minh Đồ kịp thời ngăn cản hai đứa trẻ. Anh chèo thuyền bờ, kết thúc màn du ngoạn mạo hiểm .