Tô Hiểu Mạn gật đầu lia lịa, đoạn vươn tay bắt lấy nhóc con Tạ Nghiên đang lổm ngổm bò như sâu róm. Tiểu Thạch Đầu giãy giụa trong lòng một chốc, chợt thấy bụng đói cồn cào nên đành chịu thua, yên chẳng bò nữa.
Trong miệng thằng bé bắt đầu bi bô “Y y a a”, bày tỏ rõ sự đói bụng.
“Giống y hệt ba nó, ăn khỏe thấy rõ. Bú sữa cũng nhiều hơn con bé em, b.ú no sữa xong xuôi đòi ăn thêm nữa. Ăn xong ngủ, ngủ dậy đòi ăn tiếp, lúc chán thì lóc cóc bò bò .”
Liễu Thục Phượng dịu dàng dỗ dành Tiểu Dao Dao tay: “Trẻ con thì đứa nào chẳng thế con ạ.”
“Lúc còn nhỏ con cũng như mà.”
“Chẳng qua là hồi nhỏ con mấy trai, mấy em trai đứa nào cũng tranh đòi bế con thôi.”
……
“Con bé Dao Dao hiền lành hơn nhiều, chỉ cần bế là nó liền toe toét vui vẻ, còn thích ngắm nó nữa.”
Đến mùa hè năm 1977, bắt đầu râm ran những lời đồn đại rằng kỳ thi đại học sắp khôi phục, khiến cả làng xóm đều xôn xao bàn tán. Cho dù là học sinh, công nhân viên chức trong thành những thanh niên trí thức ở nông thôn, ai nấy cũng đều bàn tán ngớt về chuyện .
Tô Hiểu Mạn sớm tin về việc khôi phục kỳ thi đại học, nhưng cô cũng chẳng ý định tham gia. Cô từng học đại học một , nay học thêm nữa cũng chẳng ích gì nhiều. Hơn nữa, cuộc sống hiện tại ở đoàn văn công cũng coi như định, chẳng gì đáng để phàn nàn.
Tới tháng Mười, tin tức về việc khôi phục kỳ thi đại học chính thức công bố rộng rãi. Trong thời gian ngắn ngủi, dòng chen chân đến các hiệu sách để mua sách giáo khoa và tài liệu ôn thi nối liền dứt.
Nghe trong đoàn văn công vài tham gia thi đại học nhưng mua tài liệu tham khảo, Tô Hiểu Mạn bèn đưa cho họ ít tài liệu ôn tập do Tạ Minh Đồ tự tay ghi chép, để họ mang về chép tay .
Những tài liệu vô cùng quý giá, nhờ đó mà Tạ Minh Đồ trong đoàn ưu ái đặt cho cái danh hiệu đầy vinh dự: " rể nhất trong đoàn".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-473.html.]
Hơn nữa, cuối cùng nhờ chỗ tài liệu quý giá mà ít thi đỗ. Đến cuối năm, Tô Hiểu Mạn nhận vô quà cáp cảm ơn từ những thi đỗ.
Quà bánh đủ cả, còn ít đồ chơi dành cho trẻ nhỏ, đủ để cho con bé Dao Dao mỗi ngày chơi một món.
Cuối năm, Khương Lôi Ngạn, trai thứ hai của cô, đến nhà chơi một chuyến. Thế nhưng cho dù ở nhà cô hơn nửa tháng trời, vẫn hề gặp trong mộng của . Vì thời gian phép còn nhiều nên cuối cùng đành hậm hực mà rời .
“Sang năm sẽ đến tiếp, chung quy là thể cứ mãi lẻ bóng một như ?!”
Khương Yến Đường thi đỗ khoa Văn của một trường đại học ở Kinh thành. Sau khi gặp hai vợ chồng Tạ Minh Đồ, cũng chẳng năng gì nhiều, chỉ buông vài câu hỏi han xã giao cứng nhắc như lạ: “Hai dùng bữa ? Ăn .” trống rỗng và vô vị.
Sau đó thì Tạ Minh Đồ ghen. Anh cũng học theo cái kiểu của cô Ba nhà họ Khương, ấn Tô Hiểu Mạn góc tường mà hôn.
Tô Hiểu Mạn đạp vài cái.
Thực thì Khương Yến Đường cũng hỏi vài câu về tin tức của Trương Lị Lị. Tô Hiểu Mạn cho rằng Trương Lị Lị kết hôn. Tin tức là do Liễu Thục Phượng kể cho cô . Bà Trương Lị Lị gặp một bộ đội phục viên chuyển ngành về huyện, hai tình đầu ý hợp nên chẳng mấy chốc nên duyên vợ chồng. Hiện tại cô cũng thai .
“Người trẻ thời nay đúng là cái gì cũng nhanh thoăn thoắt.”
Hai vợ chồng Liễu Thục Phượng và Tô Quốc Đống ở Kinh thành chơi hơn nửa tháng. Tô Hiểu Mạn dẫn bố tham quan khắp các danh lam thắng cảnh nổi tiếng. Lúc hai vợ chồng trở về còn mang theo cả một gánh đặc sản địa phương.
Gà Mái Leo Núi
Đương nhiên, trong mắt hai vợ chồng Liễu Thục Phượng thì mấy thứ đặc sản đều chẳng đáng gì, thứ quý giá nhất chính là những tấm ảnh kỷ niệm mà hai chụp .
Cả hai đều nóng lòng về làng khắp hang cùng ngõ hẻm khoe khoang cho thỏa thích một phen.