Tạ Minh Đồ: “……?”
“Không lẽ Hai uống nhầm t.h.u.ố.c ?”
Tô Hiểu Mạn khẽ lắc đầu, nhoẻn : “Chắc coi nhà chúng thành nơi mai mối cho cả đại gia đình chứ.”
Mà thì cũng , thật đúng là ngẫu nhiên lạ kỳ. Chuyện tình duyên của Cả và chị Ba đúng là ly kỳ như tiểu thuyết. Nếu mà kể , e là thành hai cuốn truyện dày dặn. Nào là trời xui đất khiến, nào là định mệnh đưa đẩy, họ đều cả.
“ là hai cặp oan gia ngõ hẹp một hai!”
Nhớ đây Triệu Thanh Thanh còn từng hỏi cô liệu thể chuyện tình của cô và Tạ Minh Đồ thành tiểu thuyết . Giờ đây Tô Hiểu Mạn cảm thấy, chuyện của Cả và chị Ba cũng hợp để kể thành truyện dài, những tình tiết éo le như , bình thường mơ cũng khó mà nghĩ .
Thời gian điểm mùa hè năm 1977. Tô Hiểu Mạn tự tay may mấy cái yếm xinh xắn cho hai cục cưng. Chúng cứ thế chiếc giường gỗ đơn sơ, khúc khích ngây ngô.
Hai đứa là bảo bối của ông bà nội Khương và thầy Quan, ai cũng xiêu lòng.
Đặc biệt là cô bé Dao Dao, trời sinh hiếu động và thích , ai bế cũng tươi roi rói, còn quấn nữa chứ.
Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ, con bé nhất định sẽ là chiếc áo bông nhỏ ấm áp của .
Ông nội Khương hiền: “Cô Ba của thằng Đồ khi bé cũng y hệt đấy, giống y chang Dao Dao của ông bây giờ.”
Bà nội Khương cũng tiếp lời: “ đó, giống cô nó lắm…”
Tô Hiểu Mạn ngạc nhiên: “…… Thật ạ?”
“ chứ ! Cô Ba nó hồi nhỏ cũng trắng trẻo, mềm mại và thích hì hì như , đáng yêu xiết bao.”
Tô Hiểu Mạn thầm mỉm , là chiếc áo bông nhỏ của sẽ biến thành chiếc áo khoác bộ đội chăng? Áo khoác bộ đội thì lẽ còn ấm áp hơn nhiều chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-471.html.]
“Dao Dao của , con là chiếc áo bông nhỏ, là chiếc áo khoác bộ đội ấm áp của đây con gái?”
Tiểu Dao Dao còn , chỉ túm tay , toe toét, nước dãi chảy ròng ròng.
“Lớn lên con lẽ sẽ giống bố con đấy, vẫn thường con gái giống bố mà.”
Gà Mái Leo Núi
Còn thằng nhóc Tiểu Thạch Đầu trong nhà thì bá đạo, lúc ngủ dang tay dang chân chiếm hết cả chỗ. Tính khí bá đạo của nó thể hiện rõ ngay từ bé, lượng sữa ăn cũng lớn.
Khỏi , mỗi ngày nó ăn khỏe cực kỳ, gấp đôi cả em gái, trông cứ khỏe mạnh kháu khỉnh. Thế nên lúc mặc cái yếm đỏ cho thằng bé, trông nó mềm mại đáng yêu vô cùng, khiến Tô Hiểu Mạn cứ rảnh rỗi là nhéo má nó một cái.
Lúc thằng nhóc sẽ xoa xoa cái m.ô.n.g nhỏ của , dùng đôi mắt nhỏ tròn xoe đầy vẻ tủi về phía nó, “Y… A a?!”
Nhéo m.ô.n.g , đúng là quá đáng mà…
Bá đạo thì bá đạo thật, nhưng kỹ thuật giả đáng thương của nó cũng là bậc thầy.
Tô Hiểu Mạn hôn lên đôi má phúng phính của nó, Tiểu Thạch Đầu cũng dễ dỗ. Sau khi hôn, nó vui vẻ nũng, miệng “ê ê a a” ngừng, đôi cẳng chân nhỏ xíu còn đạp đạp hai cái, bò tới bò lui trong lòng n.g.ự.c Tô Hiểu Mạn.
Tiểu Dao Dao bên cạnh thấy tiếng kêu đắc ý của nó, quả nhiên cũng tới tìm .
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cùng ở giường tre trông chừng hai đứa nhỏ. Bọn chúng bò, Dao Dao thì bò chậm rãi, cẩn thận, còn thằng nhóc thì cứ cuống quýt, hệt như Tiểu Thạch Đầu điên cuồng.
Nó bò với tốc độ nhanh nhất.
“Anh xã , thấy con trai con gái của chúng lúc bò trông y như hai con sâu róm ?”
Tạ Minh Đồ: “…” Ai đời con như chứ?
Đến kỳ nghỉ hè, Tạ Minh Đồ một về thôn Kiều Tâm một chuyến, đón bố Liễu Thục Phượng và Tô Quốc Đống lên thăm cháu ngoại, tiện thể ở thủ đô chơi một tuần.