Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác - Chương 464

Cập nhật lúc: 2025-10-14 01:39:02
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lớp tuyết phủ dày mặt đất tựa như những cạm bẫy, bước một bước sẽ lún xuống, việc trong trời tuyết trở nên vô cùng gian nan. Tuyết bám đầy giày, vạt áo cũng phủ một lớp bông trắng xóa.

Nghe tiếng đập cửa, Tạ Minh Đồ mở cửa. Anh thấy ngoài cửa một mặc áo khoác quân phục, tay cầm một cây dù. Sau khi nở nụ tươi rói chào , nọ dẫm tuyết nhanh trong nhà.

Miệng ngớt lời cảm thán: “Tuyết lớn thật đấy! Đã bao năm chị chẳng thấy tuyết thế !... Suốt dọc đường từ đó đến đây, chỗ nào cũng ngập tuyết trắng.”

Tạ Minh Đồ ngập ngừng Khương Cẩn Vũ đang mắt.

“Em trai, chị xem ảnh của em và em dâu . Yên tâm, chị đều nhận hai đứa, sợ gì lạc đường chứ.”

“Tuyết trắng xóa thế thích mắt thật đấy.”

Tạ Minh Đồ dẫn chị trong phòng. Dưới mái hiên, chị rũ sạch lớp tuyết bám áo xuống đất, từng luồng nóng phả từ miệng. Những trong nhà cũng sớm khách đến, vội mời chị phòng uống chén gừng cho ấm.

Tô Hiểu Mạn gặp Khương Cẩn Vũ đang cạnh Tạ Minh Đồ. Hai chung một chỗ thật sự gây ấn tượng mạnh. Tạ Minh Đồ khuôn mặt tuấn tú, đường nét sắc sảo, còn Khương Cẩn Vũ bên cạnh cũng chẳng hề kém cạnh. Nước da chị rám nắng màu đồng, khiến ngũ quan thêm phần góc cạnh, trông như tạc tượng.

Chị bận một chiếc áo khoác quân đội, khi tháo mũ, để lộ mái tóc tém gọn gàng, nhanh nhẹn. Nhấp ngụm , vắt chân chữ ngũ ghế băng.

Trên chị toát một vẻ ngang tàng, phong trần riêng.

Tô Hiểu Mạn Tạ Minh Đồ, Khương Cẩn Vũ, nghĩ thầm hai cạnh , chi bằng em còn hơn chị em.

Khương Cẩn Vũ thấp hơn Tạ Minh Đồ một chút, nhưng chị chắc chắn cao hơn một mét bảy tám. Nếu đại ca, nhị ca và bốn họ cùng chung một chỗ…

Chỉ cần tưởng tượng cảnh đó thôi, Tô Hiểu Mạn cảm thấy tim đập thình thịch.

“Đây là hai đứa cháu trai cháu gái của chị ?”

“Thật là trắng trẻo, bụ bẫm quá.”

Tô Hiểu Mạn : “Chị ba… chị ôm một đứa ?”

Khương Cẩn Vũ lúc lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn cố gượng, căng bế lấy đứa bé mềm mại như cục bông lòng. Tư thế của chị khiến Tô Hiểu Mạn thấy quen thuộc vô cùng. Cái dáng vẻ cứng đờ đó, y hệt lúc Tạ Minh Đồ mới bế con đầu.

Chẳng lẽ đây là “truyền thống” của cả nhà họ ?

Khương Cẩn Vũ vô cùng lo lắng: “Con bé/thằng bé sẽ đấy chứ?”

“Hay là chị con ?”

Tô Hiểu Mạn lắc đầu: “Sẽ , hiện giờ bé mới ăn uống no đủ, ngoan còn lười nữa chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-464.html.]

“Còn em gái nó thì thích hơn nhiều.”

Trên thực tế, hai tiểu yêu tinh chẳng mấy khi lóc, chúng chỉ thích gào khản cổ, gào xong ha ha ngớt, cứ cần ở bên cạnh dỗ dành.

Buông đứa bé mềm như bông xuống, Khương Cẩn Vũ thở phào nhẹ nhõm, dường như trút gánh nặng trong lòng, lòng còn thầm sợ hãi: “Ôm ẵm trẻ con đúng là một thử thách nhỏ.”

Bà nội Khương : “Cứ luyện nhiều sẽ quen tay ngay thôi con.”

Khương Cẩn Vũ lắc đầu liên tục: “Không dám ạ, dám .”

Bà nội Khương : “Cái thứ lỳ lợm, ngỗ nghịch như cháu mà còn việc dám ? Chẳng lẽ về đến con của cháu cũng ôm ư?”

“Lão nhị còn bảo cháu gả , ai dám cưới cháu .”

Bà nội Khương xua tay: “Cháu cứ bừa… Mà , Cẩn Vũ , dạo cháu cao lên một chút ?”

Khương Cẩn Vũ ậm ừ: “Cũng một chút ạ.”

“Thế mà lãnh đạo vẫn nhăm nhe mối nào cho cháu ?”

Gà Mái Leo Núi

“Có giới thiệu đấy ạ, nhưng tất cả đều hợp.”

Bà nội Khương hỏi: “Vậy cháu thích dạng nào?”

Khương Cẩn Vũ đáp ngay: “Như cả .”

Tô Hiểu Mạn hai trò chuyện thấy thú vị, thầm nghĩ, đúng là chị ba kiếm một đàn ông cao lớn, khí chất mạnh mẽ như cả mới xứng đôi lứa.

“Em dâu, tới mà ghé thăm chị, chị sẽ dẫn em biển bắt hải sản, cùng tìm những con biển đủ màu sắc.”

Tô Hiểu Mạn mỉm : “Vâng ạ.”

Khương Cẩn Vũ là thể yên một chỗ, cho dù bên ngoài trời giá rét, chị cũng chạy ngoài. Chị ở trong sân đắp tuyết.

Khu vườn trắng xóa tuyết phủ sớm khiến chị nóng lòng vẫy vùng.

Trước đây chị sống nhiều năm hòn đảo nhỏ nhiệt đới, nào từng gặp qua tuyết trắng xóa thế ? Trên đời chỉ ch.ó đất Thục sủa mặt trời, mà còn 'chó Việt sủa tuyết' – ý những từng thấy tuyết bao giờ.

Chị dọn hết tuyết trong sân gom thành một đống, tính bụng đắp một tuyết thật to, thật vạm vỡ. Sau đó sẽ nhờ bà nội chụp cho mấy tấm hình, để dành khi nào về xuôi còn khoe với đám bạn chí cốt.

 

Loading...