Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác - Chương 463

Cập nhật lúc: 2025-10-14 01:39:01
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn theo con đường mà cha Khương sắp đặt sẵn cho từng bước một. Nếu thể tham gia thi đại học, nhất định sẽ thi đậu một trường đại học ở thủ đô, như thì tương lai mới thể ngẩng cao đầu xuất hiện mặt họ.

Đến cuối năm, giữa cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông, bố cô (LTP) đến thăm hai đứa cháu ngoại. Tô Hiểu Mạn đồng ý để ông bà đến lúc . Một là trời quá lạnh, dù bố cô cũng lớn tuổi, thích hợp khỏi nhà mùa đông. Hơn nữa, mùa đông ở thủ đô lạnh thấu xương như , sợ ông bà thích nghi . Gần đây trai cô sắp cưới vợ, bố cô chắc chắn ở nhà lo liệu việc cưới xin.

“Đợi đến hè sang năm, con và Minh Đồ sẽ đưa hai đứa trẻ về nhà thăm bố .”

“Được thôi, cũng .”

“Bố vẫn còn đến thủ đô thăm các cháu.”

“Thì khác gì ạ, con và Minh Đồ sẽ đưa hai đứa nhỏ về gặp bố mà.”

“Hai đứa tới đây cũng , nhưng đừng đày đọa hai đứa nhỏ…”

“Thế thì gửi cho bố mấy tấm ảnh chụp hai đứa trẻ qua đây!”

Đêm qua mới một trận tuyết, bộ trời đất đều trở nên trắng xóa, khắp nơi phủ một màu trắng tinh khôi, ngay cả thở cũng mang theo chút hàn khí lạnh lẽo thấu xương. Ông nội Khương học theo các cụ già ở đây, đút hai tay trong tay áo, bộ chậm rãi trong sân.

Sáng sớm, Tạ Minh Đồ dậy quét tuyết, hai đống tuyết nhỏ vun lên giữa sân, cạnh đống cải trắng mái hiên mà trông thật hợp.

Ông nội Khương thấy đột nhiên nổi hứng thơ: “A, Tuyết rơi tuyết rơi, mau dọn núi tuyết xa xôi tới nhà . Nhà núi tuyết mà chỉ núi cải trắng!”

Gà Mái Leo Núi

Bà nội Khương cảm thấy hổ cho ông: “Thơ của ông là thể loại gì thế? ngượng mà .”

Ông nội Khương vẫy tay: “Cái hiểu , đây là kiểu thơ tự do hiện đang thịnh hành.”

cũng thể thơ tự do!”

Bà nội Khương lạnh ba tiếng, phản ứng ông, xoay tính về phòng lấy đàn nhị hồ. Gần đây bà quen ít trong đoàn ca vũ của Mạn Mạn, đặc biệt là mấy chơi nhạc cụ. Bà nội Khương hứng thú theo họ học nhạc cụ dân gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-463.html.]

Thổi kèn xô na thì ông nội Khương cho phép, nên bà nội Khương mới bảo là kéo nhị hồ. Dù thì bà cũng sẽ chơi đàn tỳ bà, thổi sáo khó tiếng, nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy kéo nhị hồ là nhất.

mà bà cũng luyện ở nhà, vì khá phiền nhiễu hàng xóm. Những lúc kéo ông nội Khương tản bộ sẽ luyện, mỗi lúc bà luyện tập, ông nội Khương sẽ giả vờ quen bà, cứ thế mà giả vờ như qua đường mà thôi.

Hiện giờ trời lạnh, thích hợp khỏi cửa, hai cũng tiến hành hoạt động tản bộ .

Hôm nay thấy ông nội Khương hứng thú thơ quá đà, bà cũng khỏi dâng lên hứng thú.

Bà nội Khương hát vang một khúc mà chỉ kéo một đoạn nhạc, ông nội Khương vội vàng giữ bà : “Bà đừng mà nghịch, nếu mà đ.á.n.h thức Dao Dao với Tiểu Thạch Đầu, xem bà bây giờ.”

Nghe lời , bà nội Khương quả nhiên chùn bước.

Bà làu bàu cất cây nhị hồ .

Ông nội Khương thở phào nhẹ nhõm, liền lẽo đẽo theo bà, dỗ dành: “Mình nó ơi, chúng giường đất cho ấm.”

Bà nội Khương cất kỹ đàn nhị hồ, cùng ông trong phòng. Lúc Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn cũng đang ôm con chiếc giường đất ấm áp.

Ông nội Khương ghét bỏ : “Nhìn mấy đứa trẻ tuổi mà xem, còn sợ lạnh hơn cả chúng nữa.”

“Mạn Mạn thì vốn chịu lạnh.”

“Không Mạn Mạn, mà là thằng cháu đích tôn của đấy.”

“Chẳng là chị ba chúng nó hôm nay sẽ tới ? Chẳng bao giờ thì tới đây?”

Trong đầu Tô Hiểu Mạn bắt đầu mường tượng dáng vẻ của chị ba Khương, tức Khương Cẩn Vũ. Ấy mà, dù chuẩn tâm lý thật , khi thấy chị ba Khương, cô vẫn khỏi ngỡ ngàng, sững sờ.

Khương Cẩn Vũ đến đúng lúc trời đổ tuyết. Chị dẫm tuyết trắng đến gõ cửa. Bốn bề chỉ tiếng tuyết rơi rào rạt, bởi tứ hợp viện đông luôn tĩnh lặng hơn bất cứ mùa nào khác trong năm.

Ngay cả tiếng bước chân khe khẽ cũng rõ mồn một.

 

Loading...