Tô Hiểu Mạn khổ: “Đại Phúc với Tiểu Hỉ? Em nghi cố tình chọc ghẹo em đó thôi!”
Nghe cứ như tên của ông quản gia và cô nha trong nhà phú hộ nào đó !
Tạ Minh Đồ tiếp lời: “Vậy thì Phúc Thọ với Hỉ Xuân thì ?”
Tô Hiểu Mạn bật : “Trời ơi, em bắt đầu nghi ngờ đang cố tình chọc em đấy nhé! Nếu mà dám lấy mấy cái tên cho con thật, đảm bảo ông bà nội sẽ để yên cho .”
Ông nội Khương từ ngoài cửa cất tiếng hỏi: “Sao ? Hai vợ chồng nghĩ tên cho con ?”
Tô Hiểu Mạn mách ông nội: “Tiểu Đồ đặt tên cho con là Phúc Thọ với Hỉ Xuân ạ.”
Ông nội Khương trầm ngâm nghĩ: “Cái tên vẫn đấy chứ?”
Gà Mái Leo Núi
Bà nội Khương cũng từ bên ngoài vọng : “Bà cũng thấy đó, tên con cứ để cha tụi nhỏ đặt .”
“Cái gì quá đỗi bình dân cũng hóa thành cao sang thôi.”
Tô Hiểu Mạn trợn tròn mắt, thầm nghĩ: "Mệt mấy còn 'đại tục tức phong nhã' là gì nữa !"
Tô Hiểu Mạn , chằm chằm hai đứa bé, ấm ức một hồi đập nhẹ tay xuống bàn: “Cháu quyết định gọi là Tạ Nghiên và Tạ Dao. Anh trai là Tiểu Thạch Đầu, em gái là Dao Dao!”
Ông bà Khương và Tạ Minh Đồ đều thở phào nhẹ nhõm. Chuyện đặt tên cuối cùng cũng xuôi.
Mới một tháng mà bọn họ lật tung từ điển, nghiền ngẫm mấy quyển Kinh Thi, 300 bài Thơ Đường, sách Từ Hải... chẳng kể văn nhã bình dân, họ đều tìm hết một lượt.
Những cái tên vẻ nho nhã như Thải Vi, Nhược Hi, Tử Khang, Tử Kiện, Tô Hiểu Mạn thấy chúng quá cầu kỳ, như thể lạc về thời cổ đại, khiến cô ưng ý. Còn những cái tên phổ biến của thời đó như Tú Tú, Thúy Thúy, Quyên Quyên, Cường Quân, Dũng Quân thì quá đỗi bình dân, nét riêng. Ngược , các tên vẻ thoát tục, thanh tao như Nam Sương, Hàm Linh, Cảnh Hành, Kỷ Cương thì cô cảm thấy mang ý , hợp.
…
Cuối cùng Tô Hiểu Mạn vẫn quyết định đặt cho con cái tên một chữ. Cô nghĩ, lẽ sẽ ít đặt tên một chữ như , nên tranh thủ lúc còn thể, cô các con một cái tên đơn giản.
Tên càng đơn giản càng .
Tạ Nghiên và Tạ Dao.
Đơn giản dễ .
Ông nội Khương ho khẽ một tiếng, ông thầm nghĩ, lũ trẻ thấy tên dễ như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-462.html.]
Bà nội Khương thì cảm thấy tên vẫn .
Tạ Minh Đồ, cha, đợi ai lên tiếng, cất giọng gọi: “Ngoan, Tiểu Dao Dao.”
Cô bé trong lòng như hiểu chuyện, khẽ mỉm .
“Vậy thì quyết định như .”
Đến ngày đầy tháng của hai đứa trẻ, Tạ Nhã Tri và Khương Lập Dân cũng từ xa đến thăm, mang theo khóa vàng và vòng tay vàng quà mừng.
“Nghiên Nghiên và Dao Dao? Thật đúng là hai đứa nhỏ đáng yêu.”
“Chúng là ông bà nội của các cháu đây…”
…
Cùng lúc đó, tại cơ sở quân khu, Khương Yến Đường cũng tin vợ chồng Tô Hiểu Mạn sinh một cặp song sinh.
Hắn thở dài thườn thượt, chẳng mấy quan tâm đến chuyện nữa. Công tác ở cơ sở vất vả nhọc nhằn, chẳng thiết bận tâm quá nhiều thứ.
Khương Yến Đường chỉ cảm thán thời gian trôi quá nhanh, ngờ thoắt cái mà hai vợ chồng họ con cái đề huề .
“ chán ghét cuộc sống sinh hoạt ở quân khu như .”
Sau hơn một năm sinh sống ở đây, Khương Yến Đường càng tin rằng nơi hợp với . Thế nhưng, chẳng rốt cuộc nên về , cả chìm trong một nỗi hoang mang vô định.
Trương Lị Lị vẫn kiên trì gửi cho vài phong thư. Sau khi nhận , Khương Yến Đường chẳng thèm mở xem, chỉ vì gợi những chuyện cũ ở thôn Kiều Tâm.
Chỉ vùi đầu công việc bận rộn, mới thể tạm thời quên tất thảy.
Cho đến khi tin vợ chồng Tô Hiểu Mạn, mới sực nhớ đến những lá thư của TLL. Lòng dâng trào muôn vàn cảm xúc, đủ loại chuyện xưa cũ cứ thế cuồng trong tâm trí. Cuối cùng, cũng dũng khí mở những phong thư .
Trong những bức thư đầu tiên, Trương Lị Lị hỏi han và quan tâm nhiều, thấy hồi đáp, trong thư thấp thoáng vài phần trách cứ và oán hận. Và trong phong thư cuối cùng, Trương Lị Lị rằng về cô sẽ gửi thư nữa, nhưng cũng quên nhắc đến khả năng mấy năm nữa thi đại học sẽ khôi phục, cổ vũ Khương Yến Đường nỗ lực ôn tập, để thi đậu một trường đại học danh tiếng.
… Khôi phục thi đại học?
Nhịp tim Khương Yến Đường hẫng mất một nhịp, thật sự khả năng ?
Mặc dù nghi hoặc, nhưng trong lòng dâng lên một niềm mong đợi khôn tả.