Khương Ninh Phong nghĩ thầm ông lão đúng là tính khí lớn, khẳng định là vẫn còn để bụng lời ban nãy, may mắn bản Khương Ninh Phong cũng là vô cùng phóng khoáng, đáp lời: “Em út nhà cháu thiên phú dị bẩm.”
Quan Chấn Nhạc trầm mặc như đang suy tư điều gì, cũng chẳng rõ ông đang nghĩ cái gì.
Tô Hiểu Mạn: “....??!!!!”
— Thiên phú dị bẩm mà cũng dùng như ?
Tạ Minh Đồ: “Trời sinh cái mặt hiền khô.”
Tô Hiểu Mạn đá đùi một cái: “Anh mới là bánh nhân.”
Hai em nhà chuyện kiểu gì ?
Một kẻ thì thiên phú dị bẩm, một kẻ thì trời sinh cái mặt hiền khô?!
“Nhà trừ em út , cả cả, hai và chị ba của nó cũng ai kết hôn cả.”
“Mười tám tuổi nó cưới vợ .”
Quan Chấn Nhạc vuốt chòm râu, liếc Tạ Minh Đồ, nhận xét chuẩn xác: “Sóng vượt sóng .”
Tô Hiểu Mạn: “Nói tiếng ạ.”
Cả đám cứ thích thành ngữ bốn chữ cho vẻ .
Khương Ninh Phong hòa nhã: “Em trai bái thầy học nấu ăn là tính toán….”
Tô Hiểu Mạn: “Đi đầu bếp.”
Quan Chấn Nhạc: “Nuôi vợ.”
Tạ Minh Đồ: “Yêu thích.”
Khương Ninh Phong gật gật đầu: “Có cái sở thích như lắm, lắm.”
“Sau cũng học hỏi em trai mới .”
“Biết nấu ăn thì ít đến mức c.h.ế.t đói.”
Tạ Minh Đồ: “...”
Quan Chấn Nhạc gật gật đầu: “ , một thằng con trai như mà nấu ăn, về sẽ khó mà lấy vợ, chẳng cô nào thèm gả cho .”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Chậc, vẫn nên chuyện nữa, mấy ông con trai chuyện phiếm thật sự chẳng gì ho cả, còn bằng đám chị em trong đoàn văn công .
“Mấy uống ăn hạt dưa , cả tặng chiếc đài, chúng thử vài chương trình.” Tô Hiểu Mạn định lên lấy chiếc đài.
Tạ Minh Đồ nhẹ nhàng ấn xuống bả vai cô, tự lấy, tìm chiếc đài, mở kênh phát thanh, bao lâu , tiếng rành rọt của phát thanh viên truyền khắp phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-435.html.]
“Tiếng lớn quá, mở bé thôi.”
“Tín hiệu chỗ cũng phết.”
…
Sau khi Tô Hiểu Mạn xong, trong phòng lặng ngắt như tờ, bầu khí yên ắng đến lạ thường.
Ba đàn ông với vẻ mặt điềm nhiên thời sự.
Tạ Minh Đồ nấu ăn, Quan Chấn Nhạc thì , ông hôm nay ăn món thằng học trò nấu: “Ai da, dạy dỗ mấy ngày, giờ cũng nên nghiệm thu thành quả chứ.”
Ông thở dài một , bắt chước giọng điệu hợm hĩnh của Khương Ninh Phong: “Chà chà, dạy đứa học trò thế đúng là dễ dàng chút nào.”
Khương Ninh Phong khách sáo : “... Thằng út nhà cháu nhờ ông chiếu cố.”
Tô Hiểu Mạn: “...” Hai rốt cuộc là chứ?!
mà lúc Tô Hiểu Mạn đột nhiên nhớ tới một chuyện, trai Tạ Minh Đồ tên là Khương Ninh Phong, hai tên là Khương Lôi Ngạn, chắc chị ba sẽ tên là cái gì Vũ nhỉ?
Tô Hiểu Mạn nghĩ đến điều gì, liền mở miệng hỏi: “Anh cả, chị ba tên là Vũ ạ?”
Anh cả Khương gật đầu: “Em dâu thông minh ghê nha, em gái là Khương Cẩn Vũ.”
Tô Hiểu Mạn chợt giật , mấy em nhà họ Khương , Gió, Mưa, Sấm Sét, thiếu gì đó chăng? Mưa gió sấm sét... Điện?
Gà Mái Leo Núi
Tô Hiểu Mạn thoáng chút hoang mang, cô hai Khương là Lôi Ngạn, còn Khương Yến Đường. Hai cái tên của họ chẳng hề ăn nhập với , khác hẳn nhà Thẩm Minh Nhạc với các cái tên Bình An, Hỉ Nhạc. Mà nhà họ Khương Phong, Lôi, Vũ, đến Điện?
— Hóa là em nhà khí tượng ư?
Tô Hiểu Mạn kìm hỏi: “...Tại ?”
Sao em út đặt là Khương X Điện, Khương Điện X cơ chứ?
Đến đây, Khương Ninh Phong bật , giải thích: “Vì đồng ý.”
“Anh nhớ hình như đó định đặt là Khương Điện Đình Khương Đình Điện gì đó.”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Nghe như Cúp Điện? Ngừng Điện? Nghe cái tên đúng là ngược tai quá đỗi…
Các chị chiếm hết nào là mưa, gió, sấm sét, riêng em trai chỉ còn mỗi chữ Điện. Nào là máy tính điện, ti vi điện… Tóm là từ chẳng hợp cho tên chút nào.
Đằng nào thì Đình Điện cũng kỳ cục.
Điện Đình cũng kỳ cục.
Thảo nào đủ Phong Vũ Lôi Điện.
Quan Chấn Nhạc mà lú lẫn cả : “Mấy em các mỗi một họ, còn cùng họ với em út nữa chứ?”