Vốn Tạ Minh Đồ chẳng chút hứng thú nào với chuyện bếp núc, mà ông già chọc ngoáy đến mức dồn hết khổ công đó. Tính tình vốn quật cường, thuộc cái kiểu chê bai là , sẽ nghiến răng ken két mà chứng minh cho họ thấy tất cả.
Mặt khác, cũng phần nhỉnh hơn Quan Chấn Nhạc ở khoản kỹ thuật cắt rau.
“Đây là thứ thầy cắt ư? Kỹ thuật d.a.o thớt của ngự thiện hoàng gia là thế ?”
“... Chỉ thôi ư?”
“Con nhắm mắt cũng cắt hơn thầy nhiều.”
Quan Chấn Nhạc: “...”
Hai biến những nguyên liệu nấu ăn bình thường thành một thử thách đẳng cấp, ngay đến việc thái củ cải cũng nâng lên đặt xuống. Quan Chấn Nhạc thì e dè xào, còn Tạ Minh Đồ, với kỹ thuật d.a.o thớt nhỉnh hơn, chê ông thái . Hai tranh luận liên tục nhưng hề văng lấy một lời tục tĩu nào.
Khiến Tô Hiểu Mạn mà thấy vui tai như một bản nhạc .
Cứ thế, trình độ nấu nướng của hai ngày một tinh tiến, món ăn mỗi ngày thêm phần hấp dẫn. Món cải trắng xào tưởng chừng đơn giản cũng dần biến hóa, chẳng còn đơn điệu như nữa. Cứ đà , miệng cô e rằng sẽ hai "nuôi" cho thành kén cá chọn canh mất thôi. E là ăn đồ ăn trong nhà , khi đến nhà ăn của đoàn ca vũ, cô sẽ chỉ cảm thấy nhạt nhẽo như nhai rơm nhai rạ, chẳng chút mùi vị gì cả.
Chẳng mấy ngày , Quan Chấn Nhạc dọn đến ở hẳn trong căn nhà nhỏ của hai . Nhà cửa của thì ông bỏ mặc, bởi căn bản ông vốn chẳng con cái, cứ thế lầm lũi một mấy chục năm trời, vất vả lắm mới tìm hợp tính hợp nết, nên giờ chẳng về căn nhà quạnh hiu của nữa.
Cứ hễ nghĩ món ăn nào mới mẻ, ông ngay đối tượng để thử nghiệm tài nghệ của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-430.html.]
Tạ Minh Đồ chính là đối tượng thí nghiệm mà ông nhắm thẳng . Quan Chấn Nhạc vốn hăng hái thử nghiệm những điều mới lạ, những món ăn mới mẻ ông , mới thì mới thật đấy, nhưng tỉ lệ thất bại thì vô cùng cao ngất, còn mùi vị của những "sản phẩm" thất bại thì vô cùng cổ quái, khó nuốt.
Thế nhưng, về khoản bày biện thì Quan Chấn Nhạc vô cùng khéo léo. Dù cho thất bại chăng nữa, bề ngoài của mấy món vẫn hết sức bắt mắt, thoạt trông cứ ngỡ là món sơn hào hải vị.
mấy thứ cũng chỉ nên ngắm mà thôi… còn nếm thử thì hương vị thật sự kỳ lạ.
Trước Tạ Minh Đồ sập bẫy hai . Món ăn của Quan Chấn Nhạc , thể là tệ hại đến mức thể nuốt trôi, nhưng là một mùi vị khiến khó chịu đến gai .
Gà Mái Leo Núi
Tô Hiểu Mạn thì từng nếm thử, cô mới chỉ Tạ Minh Đồ kể qua loa mà thôi.
Từ khi Quan Chấn Nhạc tới đây, Tô Hiểu Mạn chăm sóc đến mức ngày càng khỏe mạnh, hồng hào. Các phản ứng nghén ngẩm cũng giảm đáng kể, ban ngày ăn uống ngon miệng, ban đêm ngủ say giấc nồng. Lại còn thể hai đấu võ mồm để giải buồn, sắc khí cả thêm phần tươi tắn, rạng rỡ, khiến trong đoàn ca vũ cũng kinh ngạc, thi hỏi cô rằng chăng m.a.n.g t.h.a.i là một cách dưỡng nhan? Sao thấy cô ngày càng xinh , mặn mà như .
Tô Hiểu Mạn xong đương nhiên là mừng lắm, hai thầy trò ở đây, mấy chuyện nghén ngẩm, mệt mỏi đều bay biến sạch sành sanh.
Thật cô cũng dám hỏi thẳng .
Soi trong gương, cô càng ngắm càng thấy vui mừng khôn xiết. Cô thầm nghĩ, vị thầy nấu ăn , một hậu nhân của những đầu bếp hoàng gia lừng lẫy, nắm giữ những bí quyết dưỡng nhan quý báu từ thời xa xưa chăng. Những giấc mơ về quá khứ chợt ùa về trong tâm trí Tô Hiểu Mạn, về Tô quý phi và Tạ thái y. Ước gì đêm nay thể mơ thấy đoạn tiếp theo!
Tô Hiểu Mạn nén mãi mới dám hỏi thầy Quan xem trong bụng là cặp quý tử hai cô công chúa, là một trai một gái. Trong lòng cô chút hoài nghi, cứ cảm thấy chờ đến ngày sinh nở mới giới tính của con . Nếu , cô cảm thấy thiếu chút thú vị. Lúc còn rõ, cô vẫn thể thỏa sức tưởng tượng: đó là một cặp bé trai, cũng thể là một cặp chị em, hoặc một cặp long phượng. Mà long phượng thai thì là hai chị em là hai em đây nhỉ? Hai đứa nhỏ trong bụng tự phân định ai /chị, ai em.
Tô Hiểu Mạn còn đốc thúc Tạ Minh Đồ dạy dỗ thai nhi. Lúc , Tô Hiểu Mạn cảm thấy thật may mắn khi việc trong đoàn ca múa, lỡ mà sinh con gái, chúng "thưởng thức" điệu múa từ trong bụng , sẽ thành những tài năng sáng giá của giới múa.