Quan Chấn Nhạc: “Tổ tiên là đầu bếp, nhưng lão phu thể nối nghiệp, kỹ thuật quá kém cỏi, những năm đó chuyển sang đạo sĩ, đáng tiếc là chẳng bao lâu đạo quán phá hủy.”
“Muốn hòa thượng cũng chẳng , chùa chiền cũng hủy hoại, hiện tại các ngôi chùa đều trở thành chỗ phân phối phòng ốc.”
“Hiện giờ lão phu chỉ thể dựa vài ngón nghề y thuật cơ bản để nuôi sống bản .”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Cuộc đời nghề của Quan quả là vô cùng phong phú, trải qua bao thăng trầm.
Gà Mái Leo Núi
“Thế thì y thuật của ông từ ạ?”
Quan Chấn Nhạc: “Một chút sở thích riêng của lão phu.”
Tô Hiểu Mạn đầu Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ khoanh tay vẻ mặt lạnh lùng Quan Chấn Nhạc: “Ăn nhanh , ăn xong thì mời ông về, chúng tiễn khách.”
Tô Hiểu Mạn: “!!!”
Lần đầu tiên Tô Hiểu Mạn Tạ Cẩu Tử ăn cộc cằn đến thế.
Giữa hai họ rốt cuộc ân oán sâu xa gì đây chứ.
Râu của Quan Chấn Nhạc run lên: “Cậu đối với sư phụ mà ăn bất kính như ?”
“Nếu nhận lão phu sư phụ thì về gia sản của lão phu đều sẽ thuộc về , đây là điều mà bao tha thiết cầu mong cũng .”
“Chưa kể đến sư phụ nhiều sách y học cổ, hiện tại lão còn nắm trong tay vô phiếu gạo, phiếu thịt, tem công nghiệp và các loại phiếu khác nữa cơ ——”
Quan Chấn Nhạc còn dứt lời, Tô Hiểu Mạn nhanh nhảu tự tiến cử : “Quan , chi bằng ông nhận học trò .”
Ánh mắt của Quan Chấn Nhạc và Tạ Minh Đồ hẹn mà cùng đổ dồn về phía Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn: “...”
“Quan , ngài cân nhắc xem nào, ngài thấy tiếng thầy ban nãy gọi, gọi gọi bao nhiêu , ngài đừng nhận lời gọi đó chứ.”
Người thì hùng hồn nhận học trò, còn cô thì mạnh mẽ nhận thầy.
Quan Chấn Nhạc chẳng chút nể nang mà lắc đầu, “Muốn học trò của , nhất định làu làu mười quyển sách y kinh điển.”
“Lại còn cao hơn ba tấc trở lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-427.html.]
Tô Hiểu Mạn: “...”
Vậy thì ông cứ việc thẳng là Tạ Minh Đồ học trò của .
Quan Chấn Nhạc vuốt vuốt chòm râu, “Gương mặt tuấn tú phi phàm hệt như thời còn trẻ.”
Tạ Minh Đồ: “……”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Ông đầu về phía Tạ Minh Đồ: “Cậu nghĩ cho kỹ , vợ đang mang thai, cửa sinh là cửa tử, hung hiểm khôn lường, chẳng khác nào một bước qua quỷ môn quan. Nếu thầy như đây ở bên cạnh, dám đảm bảo tròn con vuông, cả ba sẽ gặp bất trắc gì.”
“Huống hồ cơ thể sinh còn cần điều dưỡng chu đáo, nếu hôm nay cũng sẽ chẳng mời đến đây gì.”
“Tiểu Tạ, bản lĩnh.”
Tạ Minh Đồ: “...”
Tô Hiểu Mạn khẽ lay lay tay , nhẹ lắc đầu. Nếu Tạ Minh Đồ bái ông thầy, thì hà tất miễn cưỡng vì chuyện mà thêm một thầy nữa. Cô kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện , vấn đề gì đáng ngại.
“Được, xin bái ông thầy.” Tạ Minh Đồ dứt khoát đồng ý.
“Tốt, một lời định. Từ nay về chính là học trò của . Những nghi thức bái sư rườm rà trong sư môn chúng cứ lược bỏ hết , cũng chẳng ham mấy thứ lễ nghi quy củ cổ hủ phiền phức đó gì.”
Sau khi Tạ Minh Đồ lễ bái thầy xong, Quan Chấn Nhạc vuốt ve chòm râu, mãn nguyện rời .
Thấy ông khuất, Tô Hiểu Mạn mới kéo Tạ Minh Đồ gần, hỏi cặn kẽ chuyện giữa và vị Quan .
Tạ Minh Đồ dùng đôi ba câu kể rõ ngọn ngành cho cô .
Cái duyên kỳ lạ giữa và Quan Chấn Nhạc bắt đầu từ khi Tô Hiểu Mạn xác nhận thai. Anh nhiều sách y, sinh lòng hứng thú đặc biệt với ngón nghề bắt mạch của Đông y, vì thế mới tìm đến một thầy t.h.u.ố.c Đông y để học hỏi thêm đôi điều.
Trên đường , một qua đường đột nhiên phát bệnh, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Tai Tạ Minh Đồ tiếng kêu cứu, đang định cùng đưa bệnh đến bệnh viện, thì tình cờ gặp Quan Chấn Nhạc. Ông tay giúp nọ hóa nguy thành an.
Quan Chấn Nhạc thấy ôm trong lòng vài quyển sách y, liền lầm tưởng là bác sĩ trong viện, thế là châm chọc vài câu.
Không, chính xác hơn là xỉ vả một trận.
Ông học y như cứt đổ đầu, gặp bệnh nguy cấp giữa đường mà cách cứu giúp, suýt chút nữa khiến bỏ lỡ thời gian vàng để cứu mạng, đúng là hổ thẹn cho y giới…