Không chồng của cô vẻ ngoài thư sinh, phúc hậu mà các bậc trưởng bối ưa chuộng , học tập giỏi, y học cổ truyền, còn cả râu nữa ư?!!
Còn cái trai thì ?!
Để râu ư?!!
Tôn Y Y ngẩn cả , đầu óc cuồng, cảm thấy hiểu lầm điều gì , hoặc là mà Tô Hiểu Mạn và Tiểu Đinh đang nhắc đến, cũng mà cô đang nghĩ tới.
“ hả? Lúc chồng của chị vẫn còn để râu ?”
Tô Hiểu Mạn: “… Bởi vì thích, cho nên cạo .”
Tiểu Đinh: “… còn đang thể hình dung dáng vẻ Tạ râu đây , các cô thấy chồng của chị Hiểu Mạn, thể tưởng tượng ?”
Mấy Phí Thư Oánh và Trương Kỳ vẻ mặt hoảng hốt mà lắc đầu lia lịa.
“Anh là vẻ ngoài mà lớn thấy thích ?”
“Có lẽ đúng đó, bố mà thấy, khi cũng thích, nhưng cảm thấy mấy cô gái trẻ sẽ càng mê mẩn hơn chứ, các cô bao nhiêu ánh mắt đang chăm chú .”
“Trông trai quá mức !”
“ là còn hơn cả Ôn Bạch Thụ.”
“…… Anh y học cổ truyền, còn từng để râu ?”
Tô Hiểu Mạn: “…” Anh chỉ y học cổ truyền, từng để râu, mà còn lái máy kéo, lái xe vận chuyển, khắc gỗ, đắp tuyết, xây nhà, tương lai còn thể chế tạo máy bay, tự lái máy bay nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-420.html.]
“Các cô ở đây thất thần cái gì , mau chuẩn .”
Đoàn trưởng quát lớn một tiếng, như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội vã lấy tinh thần, chuẩn cho tiết mục kế tiếp.
Tô Hiểu Mạn tận mắt thấy trai của bước đều bước, giơ cao lá cờ đỏ thắm trong tay ánh mặt trời rực rỡ. Tô Hiểu Mạn cảm thấy sẽ nhớ rõ hình ảnh cả đời.
Đoàn ca vũ của các cô biểu diễn xong tiết mục , vô cùng thành công, mắc nửa điểm sai lầm nào cả. Tất cả đều kích động, mấy cô gái vui sướng cùng nắm tay nhảy cẫng lên, sôi nổi dò hỏi biểu hiện của ở sân khấu như thế nào.
Bốn phía chuyện ầm ĩ, trong đầu Tô Hiểu Mạn vẫn còn vương vấn hình ảnh thấy.
Không bao lâu , cô trai của tìm đến tận hậu đài.
Gà Mái Leo Núi
Khoác lên bộ quân phục mới, Tạ Minh Đồ rực rỡ như vầng sáng giữa dòng , thu hút ánh . Tô Hiểu Mạn trong chiếc váy hoa duyên dáng cũng chẳng hề kém cạnh, cả hai cạnh , nổi bật một cách lạ thường.
Bàn tay nắm lấy tay cô, cảm giác khác hẳn những họ cùng nắm tay. Anh vẫn còn mang đôi găng tay trắng, cổ tay áo tinh tươm cùng hàng cúc lấp lánh phản chiếu ánh đèn. Vừa ngẩng đầu, cô bắt gặp sườn mặt khôi ngô vành mũ, ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, cả đến mức như thực.
“Mạn Mạn.” Anh cất tiếng gọi cô.
Trong khoảnh khắc , vô cách xưng hô thoắt hiện trong đầu Tô Hiểu Mạn, nào là “Anh Cẩu Tử”, “ Tiểu Đồ”, “Tạ Cẩu Tử”, “Cẩu Tử xa”, thế nhưng khi bật khỏi môi cô là… “Đồng chí Tạ.”
Nghe thấy cách xưng hô , Tạ Minh Đồ sửng sốt, đôi mắt đào hoa ánh lên ý dịu dàng, cũng khẽ gọi một tiếng: “Đồng chí Tô.”
Tô Hiểu Mạn: “…” Cứ như hai nhân vật quan trọng đang chuyện trò .
Hai gò má Tô Hiểu Mạn khẽ ửng hồng, lòng cô đập rộn ràng. Chàng Tạ Cẩu Tử của nhà cô khoác lên bộ quân phục chỉnh tề đúng là tuấn tú lạ thường, gần càng khiến lòng xao xuyến, bước chân như khuỵu xuống. Ngày , khi thấy mặc quân phục thường thấy phong thái ngời ngời, giờ khoác lên bộ quân phục trang trọng , thật đúng là… khiến c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt!
Cô nhịn , vui sướng ôm chầm lấy đàn ông mắt. Giây phút , họ chỉ là hai đang ôm , mà là cả một gia đình bốn , bởi trong bụng cô vẫn còn đang mang theo hai sinh linh bé bỏng của .