Ngày hôm Tô Hiểu Mạn tỉnh dậy, vẫn còn quyến luyến trong ổ chăn rời. Làm thái hậu thật sự quá sướng, còn thể âu yếm tiểu hoàng đế đáng yêu. Tiểu hoàng đế lớn lên giống "Tạ Cẩu Tử", mà khi rảnh rỗi việc gì còn thể truyền thái y đến để chơi đùa.
Than ôi, giấc mơ chung quy cũng chỉ là giấc mơ mà thôi. Khi tỉnh giấc, tất cả đều hóa thành hư , nào thái y họ Tạ, nào tiểu hoàng đế, ngay cả bé con đáng yêu trong mộng cũng biến mất tăm.
Dù Tô Hiểu Mạn còn nhớ rõ dung mạo của trong mộng, nhưng cô chắc chắn rằng đứa bé đáng yêu khôn tả!
Bởi , khi tỉnh giấc, cô vẫn thẫn thờ chiếc giường đất một lúc lâu, lòng còn vương vấn.
... Bé con hoàng đế đáng yêu và thái y họ Tạ khôi ngô tuấn tú của cô biến mất .
Tạ Minh Đồ bưng tới một bát mì nóng hổi, thấy cô nàng héo hon như cà tím dầm sương, vội vàng ân cần hỏi: "Mạn Mạn, em ? Đêm qua ngủ ngon giấc ?"
Tô Hiểu Mạn khẽ lắc đầu, thầm nghĩ nào ngủ ngon, mà là ngủ quá đỗi ngon lành, mơ một giấc chiêm bao tuyệt trần. "Em mơ một giấc mộng."
Tạ Minh Đồ khẽ , hôn nhẹ lên khóe môi cô, tự nhiên như thói quen mà nắm lấy cổ tay cô. "Em mơ thấy gì ?"
Mặt Tô Hiểu Mạn thoáng ửng hồng: "Em quên hết phần lớn tình tiết , nhưng dù đó cũng là một giấc mơ vô cùng đẽ!"
Tuy rằng khi tỉnh giấc, "Tô quý phi" vẫn nhớ rõ đại khái tình tiết trong mơ, nhưng giấc mơ đáng hổ , Tô Hiểu Mạn tuyệt đối sẽ bao giờ kể cho khác , cho dù là xã Tiểu Đồ, cô cũng chẳng cho .
Trong mộng, và em yêu đương vụng trộm đại loại …
Thật đáng thẹn, rõ ràng ngoài đời thực họ là vợ chồng cơ mà.
Tạ Minh Đồ tò mò hỏi: "Thật ư? Em mơ thấy gì mà đẽ đến ?"
Tô Hiểu Mạn ngẫm nghĩ một lát, quyết định vận dụng bút pháp xuân thu, chọn lọc những chi tiết thể kể để miêu tả cho : "Em mơ thấy và con của chúng , ngay từ đầu giấc mộng, hai vợ chồng khó nhọc trăm bề."
Tạ Minh Đồ hỏi: "Khó nhọc chuyện gì ?"
Tô Hiểu Mạn đáp: "Là lo toan hộ khẩu ở kinh thành cho con ."
Tạ Minh Đồ: "....??!! Hộ khẩu cho con cái ư?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-400.html.]
"Vâng, dù thì đó chuyện cũng thành công , hai vợ chồng đều thành công trong công việc cả..." Tô Hiểu Mạn qua loa dùng vài từ để kết thúc câu chuyện về giấc mơ.
"Thật ?" Tạ Minh Đồ bật : "Trong mộng, Mạn Mạn thấy lái máy bay ?"
Tô Hiểu Mạn thiếu chút nữa sặc nước miếng của chính . "Ừm, ... cũng khác lắm. Tóm , trong mơ trai ngời ngời."
" mà, hình như chúng sinh con gái, mà là một thằng cu thì ."
Tô Hiểu Mạn nhớ tới nhóc Tạ Cẩu Tử nhỏ đáng yêu , chút thèm thuồng. Cô tiếc nuối giấc mộng quá ngắn, bởi đó "Tô thái hậu" ăn uống dấu hiệu hoài thai, còn kịp khám mạch thì cô tỉnh giấc mất .
Nếu giấc mộng dài thêm chút nữa, khi còn thể thấy bé con bụ bẫm . Tô Hiểu Mạn khẽ thở dài trong lòng, thầm nghĩ bao giờ mới mơ một giấc mộng như . Dù là hư ảo trong mộng, nhưng nếu mơ đến cuối cùng, thì điều mong ước đều sẽ thành hiện thực mà thôi!
"Mạn Mạn..." Nghe xong lời cô , Tạ Minh Đồ ngẩn cả , vội vàng nắm chặt lấy cổ tay cô.
"Mạn Mạn, hình như... bắt mạch song thai."
—- Hình như bắt mạch song thai ư? Nghe thấy những lời , Tô Hiểu Mạn dọa cho quên tiệt cả thái hậu, bé con gì đó, trong đầu chỉ còn văng vẳng mấy lời Tạ Minh Đồ thốt .
Song song song song… song thai ư?
Cô mang song thai ?
Cái mới học nghề y mấy hôm, mà dám lớn tiếng những lời thế chứ?
"Có đang trêu em đấy?" Tô Hiểu Mạn hết sức lo lắng .
Gà Mái Leo Núi
Vẻ mặt Tạ Minh Đồ vô cùng nghiêm nghị, tiếp tục bắt mạch cho Tô Hiểu Mạn: "Mạn Mạn, cũng dám xác định chắc chắn."
Tô Hiểu Mạn cầm lấy chiếc gối, đập nhẹ một cái.
“Đi, chúng đến bệnh viện ngay. Cái lang băm dỏm như mà đoán trúng thì siêu âm B ở bệnh viện chắc chắn sẽ rõ ràng hơn nhiều.”
“Nếu mà em sợ hãi suông một hồi thì tay em đấy!”