Tiểu Đinh chớp chớp mắt mấy cái, đó cô gái nhỏ liền to tiếng : “Chị Hiểu Mạn, hai vợ chồng chị thật là đôi đến phát hờn! Nhìn thôi là em thấy no bụng !”
Tô Hiểu Mạn: “???!!” No bụng?
Đây là lời khen ngợi kỳ cục gì trời.
Thật , Tiểu Đinh quả thực cảm thấy vợ chồng cô đôi đến mức là ăn ngon miệng hơn. Trưa đó, cô bé ở nhà họ dùng bữa, ăn thêm hẳn hai cái bánh bao cỡ lớn, còn vét thêm mấy bát cơm đầy ắp. Thế nhưng, khi chứng kiến Tạ Minh Đồ dùng bữa, Tiểu Đinh mới nhận vẫn còn kém xa.
Khi cô bé bát cơm đầy ắp từ thùng gạo, cặp mắt cứ dán chặt , sẵn sàng cúi đầu thưởng thức.
“Chị Hiểu Mạn, chị với rể đến nhà em chơi, em sẽ tự tay nấu cho hai một mâm đồ ăn ngon lành.”
Sau khi Tiểu Đinh dùng bữa ở nhà cô xong, cũng bao lâu liền về nhà .
Trong phòng bếp vẫn còn hai xiên kẹo hồ lô còn thừa. Tô Hiểu Mạn cầm hai xiên kẹo hồ lô còn , tự tay đút cho Tạ Minh Đồ ăn.
Tạ Minh Đồ ngoan ngoãn ăn hết hai xiên kẹo hồ lô, vốn ưa mấy món chua ngọt thế . “Mạn Mạn, em ăn .”
“Anh chắc em ăn ?” Tô Hiểu Mạn cố ý trêu chọc : “Em lúc m.a.n.g t.h.a.i thích hợp ăn nhiều kẹo hồ lô .”
Tạ Minh Đồ thì thẫn thờ, trong miệng còn ngậm nửa viên kẹo hồ lô, cả nửa ngày cũng nuốt trôi, hai má phình to cả hai bên, trông ngộ nghĩnh vô cùng.
Anh dường như dám tin những gì thấy, lấy hết can đảm, giọng run run hỏi: “Mạn Mạn... em... em ư?”
Tô Hiểu Mạn dở dở đàn ông mắt nuốt trọn cả hạt lẫn kẹo trong miệng, vội vã xoa quanh cô, vẻ sốt ruột tả xiết.
Cái đồ ngốc nghếch , nhả hạt!!!
“Anh nuốt xuống hết hả? Anh nhả hạt ?” Tô Hiểu Mạn vô cùng lo lắng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-396.html.]
Gà Mái Leo Núi
“Mạn Mạn... em em em, em cái gì cơ?” Tạ Minh Đồ thể tin lời cô thốt . Anh thể tin những gì tai . Mạn Mạn thật sự m.a.n.g t.h.a.i ?
Tuy rằng đó Tạ Minh Đồ thường trêu đùa rằng Tô Hiểu Mạn “ tin vui”, nhưng mỗi một và Tô Hiểu Mạn ở bên , đều cẩn thận dùng biện pháp tránh thai. Lần duy nhất sơ sẩy, chính là buổi tối ở thôn Kiều Tâm ngày đó.
Tô Hiểu Mạn thấy kích động như , lo lắng việc với quá sớm, sợ quá cao hứng, trong khi chính bản cô còn xác định .
Cô xoa bụng nhỏ của , cũng vì ngày đó lúc Tạ Minh Đồ mua đồ ăn mở miệng trêu cô mà Tô Hiểu Mạn bắt đầu để ý đến chuyện con cái. Hơn nữa, kỳ kinh nguyệt của cô cũng trễ mấy ngày .
Mỗi tháng kỳ kinh nguyệt của Tô Hiểu Mạn đến luôn cực kỳ chuẩn, hiếm khi trễ nãi. Trước đó cô còn nghĩ là do tới Bắc Kinh, đổi môi trường sống nên mới chậm, nhưng đến hôm nay, cảm giác bất an trong lòng cô càng lúc càng rõ rệt.
Mới , đang cùng Tiểu Đồ ăn kẹo hồ lô, bỗng nhiên cô nhớ tới t.h.a.i p.h.ụ nên ăn nhiều kẹo hồ lô. Sau đó cô nhớ tới những đổi gần đây trong cơ thể , và khỏi lo lắng.
Chỉ mới nhen nhóm một chút nghi ngờ thôi mà cô mất hết khẩu vị.
“Anh đừng vội mừng quá, bây giờ vẫn gì chắc chắn, nhỡ chỉ là hiểu lầm thì ?” Tô Hiểu Mạn quả thực sợ hãi cái “hiểu lầm” đó, bởi rốt cuộc thì hai họ cũng chỉ mỗi một phòng .
Mới vỏn vẹn một như thế, cái tên Cẩu Tử ngốc nghếch quá lên . Cô cũng chẳng nhớ nổi là bao nhiêu nữa, nhưng chắc cứ một là “trúng thưởng” ngay ?
Lại thể “một phát ăn ngay” ư?
Ít nhất cũng năm sáu chứ… Sau đó cô cũng mụ mị cả , chẳng còn nhớ rõ là bao nhiêu bận. Chắc chỉ cái tên Cẩu Tử mới ghi tạc thôi.
Tạ Minh Đồ vẫn còn kích động ôm chặt Tô Hiểu Mạn một hồi lâu, mãi mới trấn tĩnh tâm tình. Anh thì thầm: “Mạn Mạn, em giữ đứa bé ?”
Lúc , bọn họ cũng vội con lắm. Mạn Mạn mới về đoàn văn công, nếu m.a.n.g t.h.a.i thì sẽ tiện lên sân khấu biểu diễn.
“Nếu thật sự , thì cứ giữ thôi.” Tô Hiểu Mạn khẽ cúi đầu, nở một nụ dịu dàng. Chỉ mới một mà tin mừng thế , đúng cái ngày đặc biệt đó, đứa bé xem duyên phận thật sâu với họ. Chắc chắn là giữ .