Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ớt gạo cay là do bà nội Khương nhất định bắt bọn họ mang theo.
Loại ớt cay vô cùng, chỉ cần cho một chút xíu nước chấm là đủ khiến đỏ bừng mặt mũi. Tuyệt đối bỏ nhiều.
Thế nhưng khi dùng để pha nước chấm rau xanh, đậu phụ thì ngon tuyệt. Nhìn thấy ông cụ Đoạn bên cạnh đang liếc sang với ánh mắt thèm thuồng, Tô Hiểu Mạn cũng tự nếm thử một chút tương vừng . Thịt dê chấm với tương vừng quả nhiên mang một mùi vị thơm ngon khác lạ.
Rau dưa chấm với tương vừng cũng tạo nên một hương vị độc đáo riêng biệt. Nếu rắc thêm chút đậu phộng giã nhỏ, vài viên thịt bò thì hương vị chắc chắn sẽ còn tuyệt vời hơn nữa.
Ông cụ Đoạn nếm thử một chút tương ớt gạo kê trong đĩa. Ngụm đầu tiên, ông tấm tắc khen ngớt: “Thứ hương vị cũng tồi.” đến miếng thứ hai, thứ ba thì ông cay đến đỏ bừng mặt, vội kêu: “Cái các cháu lấy ở thế, thứ ớt cay quá sức !”
“Ông , ông vẫn nên ăn tương vừng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-392.html.]
“Thứ tương vừng cũng loại ngon nhất . Lát nữa ông về nhà sẽ đưa Tiểu Tạ một lọ mang về, các cháu cứ thử dùng xem.”
Tô Hiểu Mạn bật , trong lòng thầm nghĩ, một "Tạ Cẩu Tử" trong nhà khác gì một báu vật? Chẳng hiểu thể khiến các ông cụ quý mến đến thế. Sau , còn sẽ những bậc trưởng lão nào khác để ý nữa, ở đất Kinh thành , những tài năng ít.
Ba cùng vét sạch cả nồi canh thịt dê nóng hổi. Tô Hiểu Mạn chừng như một Tạ Minh Đồ chén hết dăm ba cây cải trắng to. Xem , cả núi cải trắng chất trong nhà e chừng vẫn thấm tháp gì, lẽ còn mua sắm thêm dăm ba mớ nữa. Bảo thấy bên , ai mua cải trắng cũng xếp hàng dài dằng dặc, nào còn tưởng họ mua cả chuyến về bán buôn chứ.
Ăn uống xong xuôi, Tạ Minh Đồ cùng ông Đoạn đ.á.n.h ván cờ tướng. Ông Đoạn quả là một ho, còn biểu diễn "tướng thanh" (hát ), thuở ông từng mở gánh hát rong, khiến Tô Hiểu Mạn cứ tủm tỉm mãi thôi. Ông cụ xua tay: “Bây giờ giọng còn như xưa nữa , thôi hát hò gì nữa.” Tô Hiểu Mạn giơ ngón cái lên tán thưởng: “Ông quả là tài, lợi hại quá chừng!” “Hay là cháu học theo ông?” “Dạ, cháu sợ học ạ.” Ông Đoạn hỏi: “Thằng bé Tiểu Tạ nhà cô ?” “Anh học ngành chế tạo máy bay ạ.”
Ông Đoạn nán nhà hai vợ chồng thêm một lúc mới từ giã về. Nhà ông chỉ một , sống lủi thủi ai nương tựa. Cứ mỗi độ Tết đến, cảnh nhà nhà sum vầy, lòng ông não nề buồn tủi. Hôm nay gặp Tạ Minh Đồ, tự dưng ông thấy mến cái thằng bé lạ, chuyện trò đôi câu. Ai ngờ, thằng nhóc cũng ho, nhiệt tình dẫn ông về nhà chơi. Sau khi trò chuyện với đôi vợ chồng trẻ , lòng ông thấy vui sướng hơn nhiều phần.
Gà Mái Leo Núi
Vợ chồng Tô Hiểu Mạn cũng chẳng tính tiền nồi canh thịt dê của ông, coi như đó là chút công xá để ông cụ diễn một tiết mục tướng thanh . Tạ Minh Đồ đưa ông Đoạn về nhà. Lúc , ông Đoạn dúi tay một giỏ trứng chim bồ câu, và một con bồ câu lông, sẵn sàng để chế biến. Ông cụ dặn dò: “Mang về hầm lên mà bồi bổ cho vợ cháu, con bé gầy gò quá.” Rồi ông ha hả: “Chúc hai vợ chồng sớm tin vui nhé!”
Thuở , ông Đoạn từng nuôi bồ câu ở đất Kinh thành, ông nuôi một đàn chim bồ câu đông đúc. Chỉ là bây giờ nhà nước cho phép nuôi thả nữa, song ông vẫn lén lút nuôi ít. Ông Đoạn tài tình trong việc huấn luyện bồ câu, nay ông nuôi lén lút, cứ thả thì ai là bồ câu nhà khác chim bồ câu hoang dã . Tô Hiểu Mạn vô cùng ngạc nhiên khi thấy chim bồ câu và giỏ trứng mà Tạ Minh Đồ mang về. Trong lòng cô thầm nghĩ, ông Đoạn quả là điều, hạng ăn của mà đền đáp." Cô hỏi Tạ Minh Đồ: “Anh thấy tiếng chim bồ câu gù ?”