Mười lăm cân thịt dê, hai vợ chồng bọn họ tiết kiệm một chút thì thể ăn gần chục ngày. Tô Hiểu Mạn cắt gần nửa cân thịt dê cùng nửa cân xương, rửa sạch, tẩm ướp các loại gia vị, rượu và gừng cho nồi đun sơ qua một lượt.
Vớt để ráo, cô mang xào cho dậy mùi thơm mới đổ nồi nước sôi. Sau đó, cô từ từ cho lá nguyệt quế, thì là, kỷ tử và táo đỏ Hoài Sơn nồi, đậy vung , bắt đầu ninh canh thịt dê.
Không lâu , hương thơm của canh thịt dê bay đầy trong khí. Mùi hương thoảng , Tô Hiểu Mạn hít hà mấy , chỉ thèm đến ứa nước miếng mà bụng cũng réo ầm ĩ, chỉ ăn thịt ngay lập tức.
Mùi thơm chỉ khiến cô khó chịu mà mấy nhà bên cạnh cũng bắt đầu xốn xang. Ngôi nhà của cô vốn sát đại viện. Thời bấy giờ, những căn tứ hợp viện ít khi chỉ một gia đình ở riêng, mà thường là bốn, năm, thậm chí mười mấy hộ cùng chung sống, biến thành một đại viện đông đúc.
Trong đại viện bên cạnh năm sáu hộ gia đình ở chung, ngày thường vẫn thường xuyên xảy cãi vã ồn ào dứt. Hiện tại vẫn tới giờ nấu cơm mà họ ngửi mùi thịt thơm ngào ngạt xung quanh .
“Đây là nhà ai nấu đồ ngon thế?”
“Nấu canh thịt dê.”
“Không chỗ chúng , mùi là của nhà bên cạnh đấy.”
Bên ngoài bàn tán xôn xao, Tô Hiểu Mạn nép trong phòng, dám lên tiếng. Cô thấy sống ở loại đại viện như thế thực sự chẳng ho gì, sân kề sân sát vách, chật chội đành, đến sự riêng tư cũng chẳng mấy.
Sống trong căn nhà sân riêng mà cô thấy thiếu sự riêng tư , huống hồ những đại viện chung sân thì chắc khó lòng giữ kín bất kỳ bí mật nào. Nhà nào ăn gì hôm nay, khi hàng xóm còn tường tận hơn cả chủ nhà chứ.
Mùi canh thịt dê thoang thoảng khiến Tô Hiểu Mạn chiếc giường đất trong chốc lát. Trong mơ, cô còn ôm lấy khúc xương dê mà miệt mài gặm. Cuối cùng, tiếng động ngoài cửa mới gọi cô tỉnh giấc. Tô Hiểu Mạn vội vàng mở cửa, thấy bên ngoài tuyết rơi lất phất. Tạ Minh Đồ dừng chiếc xe ba bánh ở ngoài cổng, chiếc mũ bông của , những bông tuyết trắng vẫn còn đọng .
Gà Mái Leo Núi
“Khoan … Anh lên xe một nữa !” Vốn dĩ Tô Hiểu Mạn định giúp phủi hết tuyết mũ, thế nhưng đột nhiên nảy một ý. Cô nghĩ bụng, cảnh lái chiếc xe ba bánh thế , mai sẽ là một kỷ niệm vô giá. Nghĩ , cô nhanh chóng bảo Tạ Minh Đồ lên xe, còn thì vội vàng chạy nhà lôi chiếc máy ảnh yêu quý của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-387.html.]
“Ngồi yên nào, yên nào! Ngồi ngay ngắn , để em chụp cho một kiểu ảnh.”
Tạ Minh Đồ chỉ đành bất đắc dĩ giả vờ lái chiếc xe ba bánh cũ. Từ khi vợ mua chiếc máy ảnh, lúc nào cô cũng thích ghi hình ảnh của ; dường như bất kể gì, cô cũng chụp một tấm để kỷ niệm.
Ngay cả bây giờ cũng , chỉ lái chiếc xe ba bánh cà tàng thôi mà cô cũng chụp.
“Mạn Mạn, chụp nhiều như thế để gì ?”
“Mai những tấm ảnh đều sẽ vô cùng giá trị!” Tô Hiểu Mạn vui vẻ ôm chiếc máy ảnh, hướng ống kính về phía Tạ Minh Đồ, xoay ống kính, căn chỉnh góc độ liên tục. Cô còn chạy tới chạy lui mấy bước để chỉnh mấy món đồ xe ba bánh nữa.
Lần Tạ Minh Đồ chợ mua đồ thể là mua kha khá.
Chiếc xe ba bánh chất đầy cải trắng, chất chồng thành một ngọn đồi nho nhỏ. Xen lẫn giữa đống cải trắng là mấy củ khoai tây, khoai lang. Ngoài những thứ đó, còn mua một quả bí đao, một gói miến khô, một gói đậu hũ nhỏ, một lọ đậu tương, một hũ dưa muối, hai cân đậu phụ đông lạnh… Và đặc biệt là một ít “tỏi ngày mồng tám tháng chạp” màu xanh lục trông thật lạ lùng.
Tô Hiểu Mạn chằm chằm món tỏi Lạp Bát , khỏi thấy rờn rợn.
“Cái là……”
Tạ Minh Đồ giải thích: “Đó là tỏi Lạp Bát.”
Tô Hiểu Mạn khẽ vuốt lọn tóc, : “Em là tỏi Lạp Bát , nhưng mà nó là của thím hàng rau tặng cho đấy ?”