Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cao Mộng Nguyệt bước từ trong phòng, tới biến sắc mặt khi trông thấy đôi trai gái trẻ bên ngoài.
“Thằng con út của cô em gái ư?! Lại còn mang theo vợ thằng bé nữa ?”
Gà Mái Leo Núi
Lòng Cao Mộng Nguyệt trào dâng mối oán hận khôn nguôi. Dẫu là nhà họ Khương danh giá đến mấy, cũng nên chuyện thế chứ! Tại chuyện Khương Yến Đường cốt nhục của em chồng ? Vậy mà đứa con trai út mới tìm về trông giống hệt… còn mang họ Tạ nữa chứ! Sao thể mang họ Tạ cơ chứ?!
Trách ngay cả Tạ Nhã Tri cũng ý đó. Hay lắm, quả đúng là ch.ó c.ắ.n thì sủa! Ngoài miệng Tạ Nhã Tri chẳng chẳng rằng, chẳng cần gì, an phận lấy chồng , sống cuộc đời nhàn hạ đành, giờ còn ý định nhăm nhe chiếm đoạt nhà họ Tạ của chúng nữa!
“Đây là mợ ba của cháu.” Tạ Trọng Khải giới thiệu.
“Bảo cả báo tin cho chú út của nó , hôm nay cả nhà sẽ cùng ăn một bữa cơm.” Tạ Trọng Khải bắt đầu thu xếp công việc. Cháu ngoại trai cất công tới cửa thăm hỏi nên dù chăng nữa ông cũng tiếp đón chu đáo, nếu bà cụ ( ông) sẽ phật ý mất.
Cao Mộng Nguyệt miễn cưỡng nặn nụ , “Cháu ngoại trai út ? Mẹ cháu tốn bao công sức, khổ sở tìm cháu về mà cháu vẫn đổi sang họ Khương ? Sao mợ ba cháu cháu vẫn mang họ Tạ? Mẹ cháu đồng ý cho cháu mang họ Tạ hả? Sao như thế ? Ông bà nội bên cũng chấp thuận cho cháu lấy họ Tạ theo bên ngoại ?”
“Cháu sinh tại trấn Tạ gia.” Tạ Minh Đồ bình thản đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-383.html.]
Cao Mộng Nguyệt liền đáp lời: “Cháu sinh tại trấn Tạ gia ? Hình như mợ cũng từng về nơi ? Đã mấy năm nhà dịp ghé thăm trấn Tạ gia…”
Tô Hiểu Mạn cảm thấy ông ba và bà mợ ba khi thấy Tạ Minh Đồ thì đều kinh ngạc tột độ. Cũng thôi, Tạ Minh Đồ trông giống thứ hai của , thảo nào cả hai đều lộ vẻ mặt sửng sốt.
Tuy nhiên, cô sực nhớ rằng bao nhiêu năm nay Tạ Minh Đồ lột xác đáng kể. Người vẫn thường , con trai đến tuổi trưởng thành là đổi khác một phen. Những đổi nhỏ tích tụ qua năm tháng cũng đủ tạo nên một sự biến chuyển lớn lao. Giờ đây, chỉ dung mạo trở nên phi phàm mà cả khí chất lẫn khí thế toát từ cũng biến đổi khôn lường. Tạ Trọng Khải và Cao Mộng Nguyệt thấy thì lập tức khỏi kinh ngạc, thậm chí phần choáng váng.
Cả hai đều nghĩ tới đứa cháu ngoại từ nông thôn thể tuấn tú, tài giỏi đến , hơn nữa trông còn giống trai thứ hai của nhà họ Tạ năm nào. Đương nhiên, cũng chỉ những điểm tương đồng ngũ quan và diện mạo, còn về những mặt khác như hình khí chất thì đều khác hẳn. Thân hình thẳng tắp, toát vẻ lạnh lùng kiên nghị, đó là khí chất của một con rèn giũa trong gia đình quân nhân như nhà họ Khương.
“Đi chào bà ngoại .” Tạ Trọng Khải lên tiếng nhắc nhở.
Lúc Mạnh lão thái thái vẫn đang giường đất ấm áp. Dù tai bà lãng nhiều, nhưng vẫn thấy tiếng động ngoài sân. Hình như là thằng cháu ngoại út bà từng gặp mặt ghé thăm, còn dẫn theo vợ của thằng bé nữa. Gần đây bà chỉ mới gặp đứa cháu ngoại cả của mà thôi. Trong mấy đứa cháu ngoại, bà thương yêu nhất là thằng cả. Bao năm nay dù thằng bé ở phía bắc, nhưng vẫn luôn đều đặn tới thăm bà, còn mấy đứa nhỏ khác thì lâu lắm bà gặp mặt.
Cũng chẳng thằng cháu ngoại từng gặp mặt trông mặt mũi nữa. Bà thở dài một . Thuở xưa, đứa con gái của bà vốn là may mắn, hạnh phúc nhất trong các con, mà giờ đây xảy cơ sự . Quả nhiên, ông trời mắt, chẳng bao giờ ban phát sự hảo cho một ai. Chẳng ai đời cuộc sống thuận lợi và mỹ cả.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ phòng thì lập tức thấy một lão thái thái đang giường đất, trông bà gầy gò. Dưới đất đặt một đôi giày lụa đen thêu hoa, nhỏ xíu như chiếc lá. Hồi còn son, bà cũng từng bó chân, để đôi gót sen thon gọn, yêu kiều.