Tô Hiểu Mạn ngủ chiếc giường đất ấm áp. Giường đất trong phòng ngủ Tạ Minh Đồ tu sửa , buổi tối mà đó thì vô cùng thoải mái, chỉ là nóng. Tạ Minh Đồ vốn ưa sự nóng nực nên luôn lăn phía mép giường để , còn Tô Hiểu Mạn thì giống như con bạch tuộc mà quấn chặt lấy .
Ngủ ấm, còn dễ chịu nữa.
Sáng hôm , Tô Hiểu Mạn lười biếng tiếc nuối mà xốc chăn lên. Tạ Minh Đồ chạy ngoài chỉnh trang nhà cửa từ sớm, xách nước về, quét dọn bộ sân nhà sạch sẽ, còn nấu cả cháo nữa.
Tô Hiểu Mạn tỉnh giấc ngay bát cháo nóng thơm ngon để ăn. Những ngày tháng thảnh thơi như thế , thật là sung sướng chừng nào!
Đáng tiếc là thể tận hưởng lâu , bởi vì cô còn đến đơn vị mới để báo cáo công việc. Chuyện cũng vội vàng gì mấy. Tô Hiểu Mạn mới đoàn văn công bao lâu thì gặp một đợt phân bổ nhân sự. Cô điều chuyển về đoàn ca múa của khu vực Kinh Nghệ.
Những năm gần đây, loại hình ca vũ kịch đang thịnh hành, khiến các đoàn văn công mở rộng ngày càng nhiều, tiêu tốn ít ngân sách. Vì , gần đây họ bắt đầu cắt giảm biên chế.
Nói cách khác, bây giờ cô còn là lính văn nghệ nữa, mà là một thành viên của đoàn ca múa Kinh Nghệ. Phải chờ thêm mấy ngày nữa cô mới cần thủ tục.
Cô đoàn ca múa bên coi như may mắn lắm . Nhờ đây từng đoạt giải thưởng nên đoàn mới nhận cô. Còn ít trở về quê nhà để xoay sở kế sinh nhai khác.
Đương nhiên, dù thì họ cũng vẫn nhận một khoản trợ cấp nho nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-381.html.]
Tô Hiểu Mạn sắp tới đoàn ca múa để việc. Đối với công việc , cô cũng chắc bản thể , nhưng dù cũng thử xem . Biết còn thể kết giao thêm vài bạn tâm đầu ý hợp nữa chứ. Công việc ở đoàn ca múa tự do hơn ở đoàn văn công nhiều. Trừ khi tới nơi khác để biểu diễn, còn chắc hẳn là cứ tập luyện xong là về nhà .
Thế nhưng cô vẫn kịp đến đơn vị mới để báo cáo nữa!
Tạ Minh Đồ đang học đại học. Anh chỉ một khoản tiền lương trợ cấp hàng tháng mà khi học xong còn thể tự do chọn nơi công tác. Chính vì nên hai vợ chồng thể thêm ít thời gian để ở bên , điều khiến cả hai đều hân hoan khôn xiết.
Tô Hiểu Mạn quần áo, cô vẫn còn chút tiếc nuối khi rời khỏi chiếc giường đất ấm áp. Tạ Minh Đồ đặt một chiếc bàn vuông nhỏ ở giường bưng một bát cháo thơm ngon nóng hổi tới. Tô Hiểu Mạn cầm thìa nếm thử vài miếng: “Anh Tiểu Đồ ơi, ăn sáng hai vợ chồng ăn mì ?”
Tạ Minh Đồ giỏi những món khác, chỉ nấu cháo, nấu cơm loãng và hấp bánh bao. Nếu buổi sáng Tô Hiểu Mạn dậy sớm thì Tạ Minh Đồ sẽ giúp cô bữa sáng. Thế nhưng cháo kèm dưa muối thì cô thích ăn, còn cháo ngọt thì cô chê nó quá ngọt, “Em ăn mặn cơ! Em bỏ thêm ớt cay nữa, loại ớt cay mà bà nội .”
Tạ Minh Đồ chiều chuộng đáp: “Được , em cứ , sẽ nấu cho em ăn… Bây giờ ăn mì luôn ? Anh Tiểu Đồ nấu cho em ăn.”
Nấu mì khác với nấu cháo nhiều. Nhà hai bên dùng than tổ ong, lò than vẫn luôn đốt từ sáng sớm đến tận tối. Phía lò đặt một cái nồi to, vẫn luôn đun một nồi nước bốc trắng nghi ngút, khiến cả căn nhà đều ấm áp hơn. Nấu xong cháo thì đậy kín đặt nồi nước sôi đun, lúc nào cũng thể ăn nóng. Còn mì thì giống . Mì ăn ngay khi mới nấu xong, nếu nó sẽ trương phềnh lên và dính thành một cục như hồ dán .
“Hôm nay thì , để dành mai hãy ăn. Ăn hết bát cháo là em no căng bụng .”
Tạ Minh Đồ gật gật đầu, “Mạn Mạn ăn hồng đông lạnh ? Thím hàng xóm cho đấy. Sáng nay nóc nhà thím hỏng, sang giúp thím trèo lên nhặt ngói. Trên bậu cửa sổ nhà thím bày mười mấy quả hồng chín mọng, bên còn vương chút tuyết trắng nữa. Anh thấy lạ mắt nên thêm mấy bận, thím liền biếu hai quả.”
Gà Mái Leo Núi