" đó em. Chúng đưa con cái Bắc nhận nhiệm vụ. Chồng chị mới thăng cấp, thể đưa cả nhà theo cùng. À mà em gái , chồng em cũng tham gia quân ngũ ?"
Tô Hiểu Mạn gật đầu.
"Vậy em vất vả nhiều ... À , em thế mà từng là của đoàn văn công quân đội ư? Thảo nào xinh đến ! là cặp vợ chồng trẻ trai tài gái sắc, chị ở thôn quê mà thấy những tài giỏi đẽ như các em." Người phụ nữ kinh ngạc kêu lên, cả khoang xe tiếng của chị oanh tạc.
Chị dùng một ánh mắt dò xét đ.á.n.h giá Tô Hiểu Mạn: "Mấy cô văn công như em xinh tới , thảo nào con Thúy Thúy ở nhà vẫn cứ lo sốt vó, sợ chồng nó giữ , mà tơ tưởng đến mấy cô xinh khác như em. Trước chị chẳng lo , nhưng giờ thấy em, chị cũng bắt đầu thấy ghê ghê đấy!"
Chị lén lút ghé sát Tô Hiểu Mạn, thấp giọng hỏi cô: "Mấy cô chuyện trai gái bừa bãi ? Chỉ diễn cho xem, cho giải khuây thôi ? Không những chuyện khác ? Người đàn ông thật sự là chồng của cô ?"
Tô Hiểu Mạn những câu hỏi móc máy của chị cho bực bội khó chịu, chẳng đôi co thêm lời nào. Vừa đúng lúc , Tạ Minh Đồ cũng trở , cô nhận lấy chai nước ấm, ôm lòng, cảm nhận ấm lan tỏa.
Người phụ nữ thấy thế, đoán mò đoán non Tô Hiểu Mạn sang bảo với Tạ Minh Đồ: "Vợ xinh như , nên giữ gìn vợ cho cẩn thận ."
Tạ Minh Đồ bình thản đáp: "Chị , thằng bé tè dầm cả ."
Người phụ nữ lúc mới giật bừng tỉnh, lập tức chạy tới chỗ con trai , quát tháo ầm ĩ: "Mày tè dầm thế tiếng nào, gọi ? Ướt hết cả quần kìa!"
Tạ Minh Đồ xuống, cởi áo khoác khoác lên vai Tô Hiểu Mạn, lấy bàn tay ấm nóng của xoa nhẹ lên mu bàn tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-375.html.]
Tô Hiểu Mạn khẽ nhắm mắt, tựa lồng n.g.ự.c vững chãi của . Lời mà phụ nữ khiến cô kìm mà nhớ lời của Tô phu nhân từng . Tuy là cùng một ý tứ, nhưng nội dung đều bề ngoài cô là kẻ lẳng lơ, đắn, giống hệt hồ ly tinh.
Cằm thon nhọn, gương mặt khêu gợi đàn ông, ánh mắt thì mang vẻ ẩn tình mà như hờn dỗi.
Gà Mái Leo Núi
Thật cô chẳng dụ dỗ đàn ông nào khác, chỉ lừa mỗi một tên ngốc nghếch như thôi.
Kệ, mặc kệ đời bàn tán , cứ coi như họ đang hết lời khen ngợi vẻ của cô . Người khác nét quyến rũ như hồ ly còn chẳng dễ dàng gì.
Tô Hiểu Mạn nghiêng nhắm mắt nghỉ ngơi, Tạ Minh Đồ ở bên cạnh canh chừng cô. Cô thứ gì, ăn món gì, đều mau chóng lo liệu tươm tất, cưng chiều cô như một bà hoàng bé nhỏ.
Cô cảm thấy là một con hồ ly mà là một nàng gấu đang say giấc nồng mùa đông.
Tô Hiểu Mạn thường xuyên cảm nhận những ánh mắt xa lạ dõi theo cô rời. Người phụ nữ bồng con đối diện cũng thường xuyên chằm chằm cô, chẳng rõ bụng chị đang toan tính điều gì, chắc là chị khó chịu mặt lắm đây.
Tới giờ cơm, Tạ Minh Đồ toa ăn mua mấy suất cơm nóng sốt. Người phụ nữ dỗ dành lũ trẻ cho yên liền xán đến mặt Tô Hiểu Mạn, buông lời dạy dỗ: "Phận đàn bà trong nhà thì chăm sóc đàn ông cho tử tế. Cô còn trẻ, ở nhà ai dạy dỗ cô điều ư? Sao thể để chồng chạy ngược chạy xuôi vất vả vì như ? Cô xinh thì ích gì cơ chứ? Không cách phục vụ khác, về còn chăm lo miếng ăn thức uống cho chồng, chăm sóc con cái từ việc ăn uống đến vệ sinh. Giờ lo học hành mấy cái , khi chồng bỏ đấy thôi!"
"Nếu mà cô ở trong thôn , nhất định cưới chồng. Nhìn cô chẳng hiền dịu gì cả, cái trai mã như thế, chắc chắn bao nhiêu cô gái nết na hiền thục về vợ cho ." Trương Đông Xuân mới lên xe lửa, đầu giường khoang cứng, cái gì cũng thấy mới mẻ. Thứ duy nhất khiến chị mắt chính là cô gái ở giường đối diện.