Nghe ông nội Khương kể những chuyện xưa , Tô Hiểu Mạn khỏi chạnh lòng. Trong câu chuyện của quá khứ, giáo viên quả thực là những gánh chịu nhiều áp lực nhất. Có những còn học sinh buộc…
Cô nhắm nghiền mắt , khó thể tưởng tượng những hình ảnh t.h.ả.m khốc đó. Tạ Minh Đồ nắm lấy tay cô. Ngay đó, cô ông nội Khương đổi giọng điệu : “Cũng là do ba của Tiểu Đồ thích xem náo nhiệt. Tính cách tương đối lười nhác, hề để bụng tới công việc dạy học, cũng nghiêm khắc với học sinh. Ngày thường thích quản lý học sinh, nhưng chơi với mấy bạn học tồi. Vốn dĩ việc cũng chẳng liên quan gì đến …”
Tô Hiểu Mạn: “???!!!”
Tạ Minh Đồ: “……”
Ông nội Khương thở dài một tiếng: “Có một giáo viên gặp chuyện, ba của Tiểu Đồ liền xem hóng hớt. Trận náo nhiệt ngày đó quá lớn, tạo thành sự kiện giẫm đạp lên . Cậu ba nó vướng ngã ở cầu thang, đó một đám học sinh giẫm cho gãy chân.”
“Sau khi đưa tới bệnh viện thì cái chân đó giữ nổi nữa.”
Tô Hiểu Mạn xong mà nghẹn lời, nên câu.
…Chỉ vì hóng chuyện mà giẫm gãy chân.
là quá xui xẻo.
"Khi nhà họ Tạ gặp lúc khốn khó, cả nhà mới kéo lên phía Bắc nương nhờ bên ngoại, tức là nhà đẻ của bà ngoại . Thế nhưng nhà bên ngoại cũng chẳng khá giả hơn là bao, ngoài mấy căn nhà cũ nát còn sót thì hầu như chẳng gì đáng giá."
"Người út của Minh Đồ sinh muộn, hưởng những ngày tháng sung túc . Dẫu , ông tính tình chất phác, hai vợ chồng ở một đơn vị nhà nước, sinh hai cô con gái. Họ đơn vị phân cho một căn nhà tập thể, ở chung với ba của Minh Đồ."
"Bà ngoại Minh Đồ sống cùng ba, đúng là một chuyện . Trước đó bà ngoại gọi điện thoại, than thở rằng con trai và con dâu hiếu thuận, nay thì chuyện ý, mai chuyện hài lòng. Tạ Nhã Tri từng khuyên bà dọn đây để cô tiện bề chăm sóc, nhưng bà vẫn cứ im lặng. Chung quy cũng là bởi bà quá mực luyến tiếc đứa cháu đích tôn của ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-373.html.]
Nghe ông nội Khương kể, vợ chồng Tô Hiểu Mạn hiểu thêm ít về gia đình họ Tạ.
Họ định bụng, khi về thủ đô, sẽ giao thiệp với nhà một cách đơn giản. Nếu thấy hợp tính thì sẽ gần gũi hơn một chút, còn nếu , thì cũng chẳng , dù hai căn nhà cũng gần , vẫn giữ cách riêng.
Không ngờ trùng hợp đến thế, hóa nhà bà ngoại của Tạ Minh Đồ cũng ở thủ đô. Trước đây từng ai nhắc tới, hai bọn họ cũng chẳng , Tô Hiểu Mạn cứ ngỡ bên còn thích nhà họ Tạ nào.
Gà Mái Leo Núi
Thế mà, Tạ Minh Đồ còn cả một nhóm , dì, chị em họ nữa.
Chưa đến gia đình , Tô Hiểu Mạn nhớ tới nhà cũng cả một đại gia đình với bao thích. Cái thời buổi chính sách kế hoạch hóa gia đình, nhà nào cũng vài chị em, họ hàng dâu rể quây quần, khiến mối quan hệ càng thêm chằng chịt.
Đến mấy chị em họ bên , Tô Hiểu Mạn còn mặt hết. Cô còn một bà dì cả và một dì út mấy hòa thuận, bởi hai nhà cũng ít khi qua . Mấy chị họ bên dì cả thì chẳng bao giờ bén mảng tới nhà cô, cứ thế mà cắt đứt liên lạc.
Những mối quan hệ bạn bè, thích quả thực quá đỗi phức tạp.
Sáng mùng ba, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn tạm biệt ông bà nội, bắt tàu hỏa lên phía Bắc. Hai mang theo bao lớn bao nhỏ lỉnh kỉnh. Ngay cả bà nội Khương cũng còn gói ghém thêm hai bọc nữa, tất cả đều là tấm lòng của ông bà dành cho các cháu.
Tạ Minh Đồ khoác chiếc áo khoác xanh lục quân, tay xách nách mang đủ thứ túi lớn túi nhỏ, chẳng hề than mệt. Thế nhưng, dáng vẻ của lúc trông vô cùng buồn .
Dáng vốn cao gầy, dù khoác chiếc áo màu xanh quân phục cũng hề thấy mập mạp, hình vẫn vững chãi, đường bệ. Ấy mà treo lủng lẳng bao lớn bao nhỏ, đặc biệt là hai cái túi da rắn to tướng …
Tổng hành lý mang theo còn trông đồ sộ hơn cả hình !
Cả lúc chẳng khác nào một chiếc túi vải thể nhét thêm gì nữa. Bởi vì quá nhiều đồ vật, khóa kéo thể kéo nổi, đồ đạc cứ thế mà rơi tứ tung, chệch choạc.