Ông lão đem hai thỏi vàng tặng , là để đền ơn. Khi đó Tạ Minh Đồ còn bé, cảnh thời khó khăn chồng chất, mấy thứ vàng bạc giá trị còn chẳng bằng một miếng ăn. Song, nó hệt như củ khoai lang nóng bỏng tay, giữ thì khó mà buông thì tiếc, cuối cùng đành tùy tiện tìm một góc khuất núi mà vùi xuống.
“Rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu báu vật mà em chẳng thế?” Tô Hiểu Mạn quả tình nể phục những cơ duyên mà cái tên Tạ Cẩu Tử trải qua, hỏi xem cái thiếu niên trượng nghĩa hăng hái cứu vớt bao nhiêu ông cụ nữa . Chẳng riêng ông cụ tặng vàng , năm đó đến cả cha cô cũng từng chịu ân nghĩa của Tạ Cẩu Tử đấy thôi. Nghe xong cô chợt cảm thấy, cứ như một nhân vật bước từ tiểu thuyết – từ thuở thiếu niên liên tục gặp các ông cụ râu trắng ban cho kỳ ngộ .
“Chẳng gì cả, đều dành hết cho Mạn Mạn.” Tạ Minh Đồ bật , khẽ nhéo nhéo má cô.
“Ông cụ còn kể ít đồ vật trong nhà chôn ở những ... đó là của , nào nỡ đào bới.”
Tô Hiểu Mạn rúc lòng Tạ Minh Đồ, thầm nghĩ thể là vai ác chứ? Rõ ràng đủ tiềm chất của một nhân vật chính phản diện – từ thuở thiếu niên gặp bao nhiêu lão nhân kỳ lạ, nếu mà lòng chút đen tối… Cô phấn khích cuộn tròn một vòng trong vòng tay .
Sau ngẫm , cô đoán đại khái là do thời cuộc. Tô Hiểu Mạn đến từ một thế hệ , đương nhiên sẽ xảy chuyện gì, còn Tạ Minh Đồ sống thập niên 60 – những món đồ cổ, báu vật chôn vùi , trong mắt thời , nào đáng giá gì.
Gà Mái Leo Núi
Lại chẳng thể đổi lấy một miếng ăn!
Chắc chắn trong lòng chú thỏ con ngay thẳng nghĩ như đó!
Thà rằng lười đào báu vật, còn bằng đào hang bắt thỏ, nướng lên ăn còn no bụng hơn.
Tô Hiểu Mạn: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-370.html.]
Có lẽ đây cũng chính là thời đại của những cơ duyên bất ngờ. Ngay cả hộp trang sức mà Tạ Minh Đồ tặng cô, những món đó cũng chẳng thể đem ngoài mà diện. Tô Hiểu Mạn khẽ chạm lên vành tai , nghĩ bụng, dù là diễn viên đoàn văn công cũng nào thể xỏ lỗ tai mà đeo hoa tai. Bởi , thứ đành chỉ thể cất giấu , trở thành của hồi môn áp đáy hòm.
Đành đợi thêm vài năm nữa, chờ khi nhà nước dần mở cửa cải cách, lúc đó mới thể đem những món đồ dùng. Còn những thứ chôn sâu lòng đất , nếu cơ duyên tất nhiên cũng đào lên mà sử dụng. nếu đó thực sự là đồ cổ quý giá, báu vật vô giá, thì đương nhiên cần chuyển đến viện bảo tàng, để hậu thế lưu giữ như một phần di sản văn hóa của dân tộc.
Cũng chính bởi của thời đại coi vàng bạc như cặn bã .
Hôm nay Tạ Nhã Tri cho Tạ Minh Đồ một căn tứ hợp viện, điều cũng khiến Tô Hiểu Mạn giật , nhưng cô càng kinh ngạc hơn khi Tạ Nhã Tri chuyện tỏ vẻ áy náy khôn xiết, cho rằng căn nhà đó rách nát thể ở . Dù nó rách nát, nhưng đây vẫn là một căn tứ hợp viện ở ngay thủ đô đó!
Vào thời điểm , giá trị nhà ở như . Nhà cửa trong thành phố đều do đơn vị công tác phân phát, chỉ cần công việc là thể phân nhà để ở. Ngay cả ở nông thôn, xây nhà chỉ cần xin một khoảnh đất là xong. Chuyện tiền vật liệu và tiền công cũng chẳng đáng bao nhiêu. Đối với dân thời , một mái nhà là chuyện gì quá xa vời khó vọng tưởng.
Cho dù nhà nghèo khó thì chỉ cần chịu khó tích cóp cũng thể vươn tới. Chẳng trách cứ thập niên 80, 90 khắp nơi đều là đất vàng, mua vài mảnh đất ở thủ đô, cất mấy căn nhà, về cứ thế mà hốt bạc.
Những chuyện bây giờ còn quá sớm, hiện tại vẫn là năm 1976, nhưng quả thực thời gian trôi nhanh, sang năm là bắt đầu khôi phục việc thi tuyển đại học.
Trong lòng Tô Hiểu Mạn băn khoăn sang năm nên thi đại học , một nữa đặt chân cổng trường đại học. Còn Tạ Cẩu Tử nhà thì chẳng cần thi cử gì, tiến cử thẳng đại học.
Chắc hẳn Khương Yến Đường cũng sẽ dự thi đại học thôi. Nghe Tạ Minh Đồ kể chuyện Khương Yến Đường nhập ngũ, Tô Hiểu Mạn khỏi ngạc nhiên. Nam chính nguyên tác như Khương Yến Đường mà cũng quân đội ư? Trước đây chẳng thà nguyện lao động ở nông thôn chứ nhất quyết nhập ngũ ? Ấy mà nay tham gia quân ngũ.