Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác - Chương 357

Cập nhật lúc: 2025-10-12 15:59:34
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Hiểu Mạn: "..."

Người đàn ông quả thật chẳng chỗ nào mà tiêu tiền. Quần áo, giày dép đều là đồng phục, bữa ăn thì suất ở căng-tin, hầu như cũng chi tiêu gì khác. Anh chẳng giống những đàn ông khác, thường mua chút t.h.u.ố.c lá chai rượu đế về nhâm nhi cho vui, hoặc là mua chút bánh trái để cải thiện bữa ăn, xem chiếu bóng, dạo cửa hàng bách hóa, mua một chút đồ chơi hoặc thứ gì đó linh tinh.

Gà Mái Leo Núi

Có thể , căn bản cần tự mua đồ ăn vặt đồ uống gì. Tô Hiểu Mạn và bà nội thường xuyên một ít bánh quy đồ ăn nhẹ linh tinh mang cho , đặc biệt là Mạn Mạn thời gian rảnh rỗi sức sáng tạo, cho đủ loại đồ ăn vặt, nào là bánh quy nướng, khoai lang là bánh đậu xanh nướng, màn thầu sữa bò, bánh ngọt rong biển...

Chỉ gói gọn một câu: đồ ăn vặt lúc nào cũng dư dả.

Trong ký túc xá, ai nấy cũng đều tị nạnh, ghen ghét với . Họ thi ầm ĩ đòi về nhà xem mắt, kết hôn ngay, cũng mong lấy một cô vợ khéo léo, đảm đang như thế, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đồ ăn ngon cho họ.

"Lão Tạ ơi lão Tạ, cũng quá , lấy vợ hiền thục như thế."

"Lúc nào rảnh giới thiệu cho một nhé."

Những ở trong ký túc xá còn chia một ít phần "râu ria" từ chỗ , còn ký túc xá bên cạnh cũng khỏi ngưỡng mộ, ghen tị với ký túc xá của họ.

"Lại đồ gì ngon thế ?"

"Vợ Lão Tạ mang tới đấy."

Ở chốn , Tạ Minh Đồ lớn lên cao ráo, tuấn tú, thành tích xuất sắc, nhân duyên cũng lạ thường. Phần lớn cũng bởi, "ăn của thì tay ngắn, chịu ơn thì miệng mềm", chính là nhờ Tô Hiểu Mạn khéo léo chăm lo, mà luôn đồ ngon để san sẻ cho , nhờ lòng.

Nếu lúc nào nghỉ mà thể trở về gặp Mạn Mạn, Tạ Minh Đồ còn lên ngọn núi gần đó để đào một chút thảo d.ư.ợ.c về đổi tiền. Hiệu suất đào thảo d.ư.ợ.c của cực cao, mắt chuẩn xác, cũng thường chọn những loại thảo d.ư.ợ.c giá trị cao để đào. Trước thích việc , thảo d.ư.ợ.c thể ăn, cũng lười đổi tiền, với cũng thích chỗ đông ầm ĩ. Hiện tại, vì lo toan cuộc sống, kiếm thêm thu nhập cho gia đình, lúc bộ núi cũng tiện đó mà đào thêm một đống thảo dược, tới cửa hàng thu mua thành tiền về đưa cho Mạn Mạn.

Ngoài , Tô Hiểu Mạn ngày thường cũng nhận thêm vài việc may vá quần áo. Hai vợ chồng bọn họ một năm nay tính , khoản tiền tích cóp… Tô Hiểu Mạn đếm kỹ trong két sắt nhỏ của , chừng một ngàn tám trăm năm mươi hai đồng tròn trĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-357.html.]

Tiền tích cóp trong một năm, đến lúc cuối năm cuối cùng cũng thể vung tay chi tiêu một .

Mấy cô bạn Tôn Phương Phương, Trương Dĩnh ở trong phòng ngủ cũng , cuối năm ai cũng mua chút đồ cho hoặc là cho trong nhà. Đàm San San ngày thường sống tằn tiện, hơn nửa tiền lương gửi về nhà, nhưng cuối năm, cô cũng mua cho một bộ quần áo mới và giày mới.

Tô Hiểu Mạn thì mua chiếc máy ảnh mà cô ấp ủ bấy lâu.

Cô mua một chiếc máy ảnh phản xạ hai ống kính hiệu Hải Âu, kèm theo mấy cuộn phim, tổng cộng ngốn hết chừng hai trăm đồng.

Những khác thấy cô mua máy ảnh, ai nấy đều đỗi tò mò: “Sao mua đài bán dẫn mà sắm máy ảnh thế?”

“Chụp ảnh thì tiệm ảnh là , cần gì tự mua một chiếc máy ảnh, đoàn văn công chúng cũng máy ảnh mà.”

là quá lãng phí, ngay cả cuộn phim cũng đắt đỏ nữa chứ.”

“Đây cũng là một món tài sản đáng giá đấy chứ.”

“Cô Hiểu Mạn chụp ? Làm chúng thể chụp hơn thợ ảnh ở tiệm chụp ảnh chứ?”

……

Tô Hiểu Mạn đương nhiên chụp ảnh, kiếp cô còn từng theo học nhiếp ảnh một dạo. Sau khi chiếc máy ảnh hai ống kính kiểu cũ , Tô Hiểu Mạn dày công nghiên cứu cả ngày trời, bắt tay chụp ảnh cho ông nội Khương và bà nội Khương.

Ông nội Khương và bà nội Khương xua xua tay, ngoài miệng chụp chụp , nhưng chân cẳng thì lật đật chạy trong phòng quần áo. Ông nội Khương còn sót một lọn tóc cũng chải chải , bà nội Khương thì do dự nên trang điểm một chút .

 

Loading...