Tô Hiểu Mạn rót nước mời . Liễu Thục Phượng uống nước ngắm hai cô con gái thêu thùa, bà nhận cả hai mắt đều là thật. Hiểu Mạn nhà bà trở về, còn cùng chị dâu thêu hoa với … Hoa nó thêu, cũng tề chỉnh nét lắm chứ.
“Đây là cái túi thêu con mang về cho ? À, hoa thạch lựu đây mà, thích hoa thạch lựu lắm!”
“Anh Tử , con cũng thêu cho thằng cháu trai của một bông .”
“Con thêu lắm ạ.”
Liễu Thục Phượng xem hết một lượt những món đồ Tô Hiểu Mạn mang đến, trong lòng mừng cảm động. Hiểu Mạn nhà họ đây là lớn khôn, hiểu chuyện : “Hiểu Mạn, trưa nay con cứ ở ăn cơm nhé. Cha con với mấy trai ăn giỗ bên nhà , hôm nay sẽ về .”
“Anh Tử, con chặt lấy nửa con thỏ, trưa nay chúng sẽ món thịt thỏ ăn cơm.”
Liễu Thục Phượng phân phó con dâu cả lo bữa trưa, còn bà thì kéo Tô Hiểu Mạn để tâm sự chuyện riêng: “Hiểu Mạn , con cũng là đứa hiểu chuyện. Sau cứ sống cho thật với thằng bé Tạ Minh Đồ nhé. Nó là một tử tế, hết đừng chuyện nó cứu con, mà ngày cha con lên núi ngã gãy chân, cũng chính là do nó cõng xuống núi đó…”
“...Dù hiện giờ nó nghèo một chút, nhưng mà cuộc sống sẽ thôi. Chờ hai đứa ở riêng, cha sẽ giúp đỡ hai đứa. Hồi xưa mới về dâu nhà cha con, ông cũng tay trắng chẳng gì, con xem, bây giờ cuộc sống của chẳng cũng ngày càng khấm khá lên … Con đừng nghĩ tới cái thanh niên trí thức họ Khương nữa. Hắn và chúng cùng một đẳng cấp , thể cho con hạnh phúc .”
“Mẹ chỉ mong con một cuộc sống an yên, định. Gia cảnh nhà khấm khá, cũng chẳng trèo cao, chỉ con khinh khi.” Nghĩ đến đứa con gái cưng chiều từ tấm bé, giờ theo chân với một đàn ông ở nơi đất khách quê , lòng Liễu Thục Phượng khỏi nặng trĩu.
Liễu Thục Phượng cứ dặn dò ngớt lời, Tô Hiểu Mạn đều chăm chú lắng . Cô thể cảm nhận , Liễu Thục Phượng thật lòng lo lắng cho cô, đôi mắt cô cũng đỏ hoe. Tô Hiểu Mạn từng đến ba , nhưng chỉ Liễu Thục Phượng mắt là tâm ý nghĩ cho cô mà thôi.
“Mẹ, con sẽ cố gắng sống thật , hiếu thảo với cha .”
Liễu Thục Phượng thở dài một : “Hiểu Mạn, lời con là thật lòng ? Sau sẽ còn nhớ tới cái thanh niên trí thức Khương đó nữa?”
“Nếu như cái thanh niên trí thức đó thật lòng thích con thì cha cũng sẽ bằng lòng thôi, nhưng mà…” Nếu Khương Yên Đường chút ý tứ với Hiểu Mạn nhà , Liễu Thục Phượng tuyệt đối sẽ ép con gái gả cho Tạ lão ngũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-35.html.]
mà căn bản chẳng tương xứng!
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu: “Mẹ, giờ con thích nữa , con tránh xa . Sau đám thanh niên trí thức bọn họ cũng sẽ về thành phố thôi, cũng chẳng thèm để mắt đến loại nhà quê như chúng .”
Nghe con gái , Liễu Thục Phượng liền mỉm : “Vậy thì con sống thật với thằng bé Minh Đồ . Mấy đàn ông một một như nó, sống qua loa đại khái, con cứ quản nó cho thật khéo là .”
“Bảo nó tìm thợ cắt tóc, cạo bỏ râu , chỉnh trang một chút, khẳng định là một trai khôi ngô đấy. Mẹ mà, con thích mấy dáng dấp đẽ.”
“Nó cao tuấn tú, cạnh con, chắc chắn xứng đôi.”
“Con đừng nghĩ thằng bé Minh Đồ là nhà quê chỉ ruộng. Con tin , để nó mặc quần áo của thanh niên trí thức , nó khi còn bảnh bao hơn cả cái thanh niên trí thức Khương nữa đấy.”
Gà Mái Leo Núi
“Nếu con tin, sẽ đ.á.n.h cược với con.”
Tô Hiểu Mạn: “???”
Mẹ cô thế mà thể thấu vẻ ngoài mà thấy rõ bản chất của “Tạ Cẩu Tử” ?
… Tạ Cẩu Tử diện mạo tuấn mỹ?
Liễu Thục Phượng thấy vẻ mặt khó tả của con gái, liền đẩy khuỷu tay Tô Hiểu Mạn: “Không tin hả? Mẹ đ.á.n.h cược với con mà.”
Nhắc đến chuyện đ.á.n.h cược , Liễu Thục Phượng bắt đầu hưng phấn hẳn lên, bà cảm thấy bà mà đ.á.n.h cược thì tuyệt đối sẽ thua.
Tô Hiểu Mạn: “... Mẹ, con đ.á.n.h cược với .”