Ông bà nội Khương thấy hai thì mừng rỡ khôn xiết. Tô Hiểu Mạn và bà nội cùng chuẩn một bữa cơm thịnh soạn, còn ông nội Khương thì kéo cháu trai , đòi uống hai ly. Tô Hiểu Mạn vô cùng ân cần rót rượu cho hai ông cháu, chỉ hận thể để họ uống cạn thêm mấy chén nữa!
Tốt nhất là say mềm, còn trời đất gì nữa mới !
"Trương Dĩnh , ba tháng nay cháu đổi nhiều quá!" Ông nội Khương đặt chén rượu xuống, khỏi cảm thán.
So với bộ dạng mềm yếu thư sinh của mấy tháng , Tạ Minh Đồ hiện tại, mặc độc chiếc áo đơn mỏng, vặn tôn lên hình mỹ của : vai rộng, eo thon, mặt mày trầm , tuấn tú lạ thường, như thể da đổi thịt .
Tô Hiểu Mạn cạnh , cũng đổi kém. Mấy tháng nay cô nàng chăm chỉ luyện múa, kể dáng trở nên lả lướt, hấp dẫn lạ thường, đôi mắt linh lợi chan chứa tình ý, mà giữa mỗi cử chỉ hành động toát lên vẻ nhẹ nhàng, cuốn hút lòng .
Quả đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, một cặp trời sinh!
"Nào, uống với ông nội hai ly."
Tạ Minh Đồ mỉm : "Dạ ạ."
Nói là uống hai ly, nhưng giảm bớt nhiều , chẳng còn là Tạ Cẩu Tử nghĩa hiệp chén nào cũng uống cạn như xưa nữa.
Uống xong hai chén rượu nhỏ với ông nội, vẫn thể mỉm ẩn ý về phía Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn cho một cú đá thật mạnh.
Cú đá đêm qua chắc chắn đủ "đô"!
Ăn uống xong xuôi, hai vẫn nhâm nhi chén rượu, thưởng thức bữa cơm mật. Tô Hiểu Mạn dậy tắm gội, bên cửa sổ, tận hưởng ánh nắng trưa ấm áp, nhẹ nhàng lau khô mái tóc còn ướt sũng.
Tóc khô nhanh, cô lười biếng ngáp dài một cái, đang tính xem nên đ.á.n.h một giấc trưa , thì kéo một vòng tay ôm ấp nồng nặc mùi rượu.
Tô Hiểu Mạn tỉnh ngủ ba phần, thầm nghĩ ông nội chuốc cho say bí tỉ chứ?
Ông nội mà chuốc Tạ Cẩu Tử say, thì y như rằng bây giờ Tạ Cẩu Tử sẽ "đẩy ngã" cô!
Tạ Minh Đồ tắm xong, mùi bồ kết thoang thoảng dịu nhẹ. Hơi thở vẫn còn vương chút men rượu uống với ông nội, nhưng đôi mắt thì vẫn tinh , chút men say nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-337.html.]
Tô Hiểu Mạn ánh mắt của đến rợn , tựa như một con sói đang săn mồi, chậm rãi nghiền ngẫm con mồi sắp gọn trong tay, chẳng vẻ gì là vội vàng cả ——
Mới là lạ chứ.
Đầu tiên là tiếng quần áo sột soạt, đó là tiếng nức nở lúc cao lúc thấp thoáng thấy.
…….
Đến tối, chỉ một Tạ Minh Đồ ăn cơm. Bà nội Khương gọi , mắng cho một trận trò: "Con xem..."
"Con săn sóc vợ chứ, gì mà hấp tấp thế ……"
Ông nội Khương cạnh đó, khẽ lắc đầu, : "Xa cách ngắn ngủi còn hơn cả đêm tân hôn mà."
Ăn xong một trận giáo huấn, Tạ Minh Đồ bưng đồ ăn phòng. Tô Hiểu Mạn ăn một lúc, chìm giấc ngủ sâu.
Sáng hôm , Tô Hiểu Mạn tỉnh giấc sớm. Giấc ngủ vô cùng thoải mái, cơn mệt mỏi ngủ một giấc dài dễ chịu như , cả thể lẫn tâm hồn cô đều nghỉ ngơi thỏa thuê.
là như nắng hạn gặp mưa rào.
Tạ Minh Đồ ân cần canh giữ bên cạnh cô. Tô Hiểu Mạn mở mắt thấy cái tên . Cô nhấc chân duỗi khỏi chăn mỏng, định đá cho tên cẩu tử thối một cái, nào ngờ dùng sức hít một ngụm khí lạnh.
"Ôi da ——" Động trúng chỗ đau .
Gà Mái Leo Núi
Tạ Minh Đồ bật , nắm lấy mắt cá chân cô, cúi đầu hôn nhẹ một cái.
"Mạn Mạn, em đ.á.n.h chỗ nào cho hả giận, sẽ giúp em.”
Tô Hiểu Mạn vỗ nhẹ lên cái "đầu chó" của .
Cô hậm hực rút chân về. Cái tên tiểu tử thối , hôm qua đủ chuyện "", gần như hôn khắp cô từ xuống , tha một góc nào, hệt như một con sói con ngang ngược đang đ.á.n.h dấu địa bàn của riêng .
Cô đang mơ mơ màng màng, giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, vẫn thể cảm nhận đang hết sức " việc".