Tạ Minh Đồ từng hiệu ảnh để chụp hình bao giờ. Lúc Mạn Mạn bảo tạo dáng, cứ cứng đờ , chẳng thế nào cho . Nếu rửa ảnh mà xí, thể dán lên giấy hôn thú cho chứ?
“Anh "" cái gì mà ""? Anh thấy ưng ý ?” Tô Hiểu Mạn đầu Tạ Minh Đồ, kiễng chân sửa vành mũ cho . Dưới vành mũ, khuôn mặt hiện lên vẻ tuấn tú vô cùng. Mỗi khi khẽ nghiêng đầu, trái tim cô đập rộn ràng thôi.
Vốn dĩ tối qua Tô Hiểu Mạn còn giận tên Cẩu Tử lắm, thế mà sáng nay thấy gương mặt điển trai của , cô liền nguôi giận ngay tức khắc.
Anh Cẩu Tử nhà cô quả là quá đỗi trai!
Quả nhiên, trải qua ba tháng rèn luyện nơi quân ngũ, cứ như lột xác . Thân hình và khí chất đều đổi đến ngỡ ngàng, dáng càng thêm uy dũng, vẻ ngoài cũng ngày càng tuấn tú. Anh toát một thở nam tính mạnh mẽ, vững chãi.
Đây mới chính là khí chất đàn ông đích thực của cô chứ!
Tô Hiểu Mạn khẽ bật : “…”
Nhớ hình ảnh Cẩu Tử hồi , cô vẫn khỏi bật . Quả thật, cả những lúc trông khờ khạo nhất lẫn những khi tuấn tú nhất, cô đều chứng kiến.
“Anh đang lo lắng chuyện gì ?” Tô Hiểu Mạn tủm tỉm, đưa tay vỗ nhẹ má Cẩu Tử. Cô nghĩ thầm, với gương mặt mã của , tì vết thế , chụp đại cũng thôi.
Tạ Minh Đồ chớp mắt, ngập ngừng hỏi: “Mạn Mạn, ảnh cưới của chúng cần chuẩn kỹ càng hơn chút ?”
“Anh sợ ảnh chụp trông xí, xứng với em.”
“Mai , cháu trai cháu gái thấy, thể chê ông nội xứng với bà nội thì .”
Tô Hiểu Mạn bật : “…”
Cô cảm thấy Tạ Cẩu Tử đúng là nghĩ quá xa xôi. Hai họ rõ ràng còn kết hôn, con cái còn thấy bóng dáng , mà thể nghĩ đến tận cháu trai cháu gái ?
"Ông nội xứng với bà nội ư?" Tô Hiểu Mạn đưa tay chạm nhẹ lên má, thầm nghĩ: "Thà rằng nghĩ ông nội xứng bà nội, còn hơn là lo bà nội xứng với ông nội chứ."
Lúc nãy chụp ảnh, Tô Hiểu Mạn ngắm kỹ Tạ Minh Đồ, từ xuống ở góc , chỗ nào để chê. Cô cẩn thận chỉnh đốn từ quần áo, mũ nón đến mái tóc cho đấy.
Đến cả dáng , cô cũng nhắc nhở sửa sửa mấy , thì ảnh chụp mà cơ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-336.html.]
Cái tên Cẩu Tử trai đáng ghét chắc chắn ăn ảnh.
Còn cô, cạnh thì đây?
Tô Hiểu Mạn chợt nhớ giờ đ.á.n.h phấn trang điểm. Tuy là vẻ tự nhiên cần son phấn, nhưng nếu tô đậm màu môi một chút, chuốt mi nữa thì chắc chắn sẽ hơn nhiều.
Cô tự hỏi mái tóc hảo , hai b.í.m tóc dài sơ sài nhỉ? Đội mũ lâu như liệu rối tung lên ?
Gà Mái Leo Núi
"Minh Đồ , tóc em rối ?"
"Anh thấy lông mày em nhạt quá ?"
"Anh thấy sắc mặt em hôm nay thế nào? Môi đủ hồng ? Tại cả đấy, hại em đêm qua ngủ ngon... Anh xem mắt em thâm quầng ?"
Giờ thì, bỗng nhiên hoài nghi, lo lắng chính là Tô Hiểu Mạn.
Y hệt như lời Tạ Cẩu Tử , lỡ cháu trai cháu gái xem ảnh, thấy bà nội xứng với ông nội thì bây giờ?
Thấy Mạn Mạn lo lắng đến sốt vó, Tạ Minh Đồ vội vàng an ủi cô: "Mạn Mạn của lắm, xinh ơi là xinh, lông mày hề nhạt chút nào, sắc mặt cũng hồng hào, tóc cũng rối. Mạn Mạn là cô gái xinh nhất đời mà!"
Tuy rằng mấy lời an ủi của chẳng giúp Tô Hiểu Mạn bớt lo là bao, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ trong lòng. Cô nắm lấy tay Tạ Minh Đồ, khẽ gật đầu:
"Ảnh cưới của chúng đúng là cần cẩn trọng một chút mới ."
Để chuẩn kỹ càng hẵng chụp!
Trước tiên cô cho mái tóc của tên Cẩu Tử rối bù, bôi chút nhọ nồi lên mặt , như mới thể giúp cô tự tôn lên vẻ của !
Tạ Minh Đồ nào Mạn Mạn đang nghĩ gì trong bụng, chỉ thấy lòng phơi phới niềm vui.
Hai dạo phố một lát, nhưng dù Tô Hiểu Mạn kéo dài thời gian đến mấy, thì đến giữa trưa cả hai cũng về tới nhà ông bà nội.