Tạ Minh Đồ khẽ xoa bàn tay còn vương chút dính nhớp, mỉm cô, đôi mắt ngập tràn thâm tình đáy: "Mạn Mạn, nhớ em."
"Em thì nhớ một chút nào cả!" Tô Hiểu Mạn hung hăng liếc một cái, xoay định bỏ , vạt váy khẽ lay động, nhưng bước chân nhẹ bẫng hơn hẳn lúc nãy.
Tạ Minh Đồ bước nhanh theo cô, bàn tay to của định nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, Tô Hiểu Mạn chút nể nang mà hất tay .
Hai cứ thế giằng co qua .
"Lão Tạ, giằng co với con gái nhà ?" Thấy Tạ Minh Đồ chạy , Thẩm Minh Nhạc sửng sốt, cũng còn hứng thú xem những trò đó nữa, dứt khoát cũng bước ngoài.
Chẳng bao lâu , liền thấy một cảnh tượng giằng co. Một là em Tạ Minh Đồ của , một khác là nữ thần "ánh trăng" biểu diễn sân khấu.
"Cậu đang trò lưu manh đấy!" Thẩm Minh Nhạc thể tin cảnh tượng đang diễn mắt.
Người em của mà phạm sai lầm lớn đến thế ư, chẳng lẽ sợ vợ ở quê nhà thất vọng ?
Sao thể giằng co với phụ nữ một cách trắng trợn như ?
Tô Hiểu Mạn cố ý giẫm mạnh lên giày Tạ Minh Đồ, hung hăng thúc vài cái lồng n.g.ự.c : " , đang dở trò lưu manh."
" gọi cảnh sát tới bắt ."
Thẩm Minh Nhạc: "!!!!! Thôi , phen to chuyện thật !"
Người thường hùng khó qua ải mỹ nhân. Người em của , rõ ràng tiền đồ đang rộng mở thênh thang, mà vấp ngã vì chuyện . Thời buổi , chuyện sàm sỡ phụ nữ coi là tội nặng lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-335.html.]
Thẩm Minh Nhạc về phía Tạ Minh Đồ, phát hiện chút sợ hãi, trái còn nở nụ , vẫn nắm chặt cánh tay cô gái xinh , dùng giọng điệu dịu dàng mà từng từ bao giờ để : "Mạn Mạn, vợ ơi, em đừng nóng giận."
Ngày hôm , Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cùng nhờ xe để trở về. Đêm qua, đoàn văn công nghỉ cả đêm ở ngay trong đội, đơn sơ trải đệm chăn mà ngủ. Bởi vì thường xuyên lưu diễn, nên việc quá quen thuộc .
Buổi sáng, Tô Hiểu Mạn tách đoàn văn công . Trong khi những khác còn đến nơi khác biểu diễn, thì Tô Hiểu Mạn về nơi ăn ở của đoàn văn công để phụ giúp may vá cả một đống trang phục biểu diễn.
Trước đây, trong đoàn một cô bé, khi lên sân khấu biểu diễn, váy xé rách. May mắn là lúc Tô Hiểu Mạn cũng mặt, cô liền dùng hoa tay thêu thùa, thêu vội một đóa hồng lên chỗ rách váy, che khuyết điểm. Từ đó, đoàn văn công mới bắt đầu chú ý đến tài năng khéo léo của cô.
Tháng , đoàn một lô trang phục biểu diễn cần sửa soạn, chủ nhiệm Trương liền giao cho Tô Hiểu Mạn nhiệm vụ thêu thùa lên những chiếc váy. Tô Hiểu Mạn vui vẻ nhận lời. Ông chủ nhiệm cũng đặc cách duyệt cho cô mấy ngày nghỉ phép riêng, để cô thời gian chuyên tâm việc may thêu trang phục . Những vật liệu cần dùng, các khoản sắm sửa lặt vặt, cô cũng tiện thể tự giải quyết luôn.
Được tự do mấy ngày như , đương nhiên Tô Hiểu Mạn mừng. Thật , cô cũng ý chủ động nhận thêm việc , chẳng qua là tranh thủ ít ngày hiếm hoi ở bên Tạ Cẩu Tử.
Họ cùng một chiếc xe tải quân dụng, cả hai đều vận trang phục lục quân, đội chiếc mũ cối đồng màu. Tô Hiểu Mạn nép một góc bên trong, Tạ Minh Đồ bên cạnh che chở, kín đáo chắn những ánh mắt tò mò của khác.
Không ít nhận Tô Hiểu Mạn chính là cô gái múa solo đêm qua, nhưng lên xe thấy cô đôi cặp .
Vào đến trong thành phố, hai xuống xe nhưng vội trở về. Tô Hiểu Mạn kéo thẳng đến hiệu ảnh. Cả hai chụp chung vài tấm hình kỷ niệm. Người thợ chụp ảnh hẹn hai, ba ngày thể tới lấy.
Tô Hiểu Mạn gật đầu lia lịa, dặn Tạ Cẩu Tử nhớ kỹ ngày lấy ảnh. Cô còn tính toán kỹ lưỡng, sẽ rửa tổng cộng mười tấm, gửi về cho bố một tấm, biếu ông bà nội một tấm, còn cô và Tạ Minh Đồ mỗi sẽ giữ vài tấm kỷ niệm.
Gà Mái Leo Núi
“Nếu chụp , chúng sẽ dùng tấm dán lên giấy hôn thú.” Tô Hiểu Mạn nắm tay Tạ Minh Đồ, bất ngờ một cách tự nhiên.
“Hả?!” Tạ Minh Đồ sửng sốt. Nếu đó là ảnh chụp dán giấy hôn thú, tỏ gượng gạo lắm nhỉ?