Tạ Minh Đồ gạt tay , kiên quyết .
Anh nhanh chóng về ký túc xá, kết quả loa phát thanh rộn rã thông báo, thể cán bộ, chiến sĩ tập trung xem biểu diễn: “Mau dọn ghế nào, sân khấu dựng xong bên .”
Cuối cùng, gương mặt tuấn tú của Tạ Minh Đồ sầm sì bên cạnh Thẩm Minh Nhạc, ngờ khi trở về thăm Mạn Mạn còn đến một chuyến như thế . Xung quanh đều là những náo nức chuyện trò chờ xem văn nghệ. Tiếng lọt tai chỉ như một lũ ruồi muỗi vo ve, nhưng rõ mồn một.
Tạ Minh Đồ đành để đầu óc trống rỗng, cố gắng tịnh tâm, tự đưa trạng thái quên hết sự đời.
“Lão Tạ, lão Tạ, xem kìa, quả nhiên các cô gái trẻ đều đang đưa mắt về phía .”
“Trai đúng là lợi thế hơn .”
“Họ đang về phía chúng bên đó, đều đang ngắm chúng đấy.”
Gà Mái Leo Núi
“Chắc là cũng chú ý tới chứ nhỉ?! Thật lão Thẩm trông cũng đến nỗi nào!”
Thẩm Minh Nhạc nhận , sự xuất hiện của Tạ Minh Đồ đúng là một thỏi nam châm hút mắt các cô gái. Đám thiếu nữ xinh gần sân khấu, ai nấy đều liếc về phía Tạ Minh Đồ.
“Cậu lính mới trông thật khôi ngô!”
“Ở cơ? Ai thấy ?”
“Là ở hàng đó ? Trời đất ơi, mà trai đến thế chứ!”
“Nghe là họ Tạ…”
Quả nhiên, mấy cô gái trẻ trong đoàn văn công bắt đầu xôn xao bàn tán. Trong từng hàng lục quân đang đó, trai nhất đều đôi mắt tinh tường của các cô "chiếu" cả.
Tô Hiểu Mạn lặng lẽ nấp ở phía đài, lộ diện.
Tốt lắm, Tạ Chó con hề chú ý tới cô, nhưng cô thì phát hiện cái tên Chó con giữa đám đông. Không cách nào khác, cái tên ch.ó con đáng ghét quá thu hút ánh , đôi mắt của các cô gái liên tục hướng về phía , cô thấy cũng khó.
Đẹp đẽ đúng là khiến chú ý.
…Chỉ là cái bộ mặt của tên Chó con đáng ghét , mà khó coi đến chứ? Tô Hiểu Mạn từng thấy để bộ mặt sầm sì khó chịu đến thế, giống như thể thiếu nợ nhiều , cả mặt đầy ba chữ " vui vẻ".
Ba tháng gặp, trở nên càng thêm thành thục và phong độ ngời ngời. Ban đầu cô còn chút dám nhận, cho dù cô ở thật xa, đều nhận cái thể của tên Chó con đáng ghét vạm vỡ rắn rỏi hơn hẳn.
Càng ngày càng tuấn tú.
Cũng lát nữa thấy cô, còn thể giữ cái bộ mặt như thiếu nợ nữa .
“Chị Hiểu Mạn, chị đang gì ?” Đàm San San ở một bên gọi giật cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-333.html.]
Tô Hiểu Mạn vội vàng dựng ngón tay lên miệng, “Suỵt, suỵt, suỵt!”
Cô dùng khí : “Hôm nay đừng gọi to tên nhé.”
Lỗ tai của Tạ Chó con thính quá, tới nơi , Tô Hiểu Mạn dám mở miệng chuyện, chỉ sợ còn kịp tạo bất ngờ thì cái tên ch.ó con đáng ghét thấy tiếng cô mất .
May mà hôm nay đông như , thanh âm ồn ào vô cùng, hẳn là sẽ phát hiện cô .
“Đang ai ?” Đàm San San theo góc độ của cô qua, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ: “Chị Hiểu! Không ngờ chị cũng để ý trai như đấy!”
Chị Hiểu Mạn cũng thích các lính trẻ khôi ngô!
Thôi kệ, thật giả cũng , ai mà chẳng thế, đều là chị em cả.
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, đang ngắm chồng đó chứ!
“Anh trông thật lạnh lùng, vẻ tính khí cho lắm thì ?”
“Trông cao ráo quá! Lại còn khôi ngô nữa chứ!!! Chắc tuổi đời còn trẻ thôi, lẽ vẫn đối tượng .”
“Chắc là ấm nhà ai !”
“Anh trông ngang tàng khí khái, khó mà thuần phục , các cô gái mà lỡ " lòng" thì nhanh tay lên!”
…Tính khí cho lắm?
Tô Hiểu Mạn mỉm một cái, trong trí nhớ còn từng thấy Tạ Minh Đồ nóng nảy cáu giận với cô bao giờ.
Rõ ràng là một con ch.ó lớn ngoan ngoãn.
Lúc , Tạ Minh Đồ chợt cảm thấy một ánh mắt đang dán chặt , khiến thấy vô cùng quen. Anh khỏi dõi mắt theo ánh đó, thấy Đàm San San đang bên cánh gà.
Thật quen .
Lúc , Thẩm Minh Nhạc định vỗ vai Tạ Minh Đồ, nhưng bắt lấy đúng lúc, “Lão Tạ, cũng đang mấy cô gái trẻ xinh đó ?”
“ nhớ rõ kết hôn mà, đừng tranh giành với chúng nữa chứ.”
Tạ Minh Đồ thu hồi tầm mắt, tiếp tục thả hư , nhưng cảm giác quen vẫn ngừng xuất hiện.
...Mạn Mạn?
Mạn Mạn ở đây ?