Tạ Nhã Tri xong thì cảm thấy cũng tệ, nhưng bà cũng mù quáng đồng ý ngay mà cẩn thận dò hỏi một chút. Sau khi hỏi thăm xong, bà mới rằng tiệm cơm quốc doanh đang thiếu một nữ nhân viên rửa bát.
Lúc đó, Tạ Nhã Tri lập tức khỏi phiền lòng, hiểu Mạc Huyên Nghi giới thiệu công việc cho con dâu bà là ý gì? Là xem thường đứa con dâu từ nông thôn của bà, là cố tình chê bai rằng Tô Hiểu Mạn ở trong thành chỉ thể công việc rửa bát mà thôi?
Gà Mái Leo Núi
Nếu bà hỏi han rõ ràng mà cứ thế giới thiệu công việc cho cô con dâu thì chẳng sẽ oán hận ?
Mặc dù Tô Hiểu Mạn cũng chẳng cần bà giới thiệu công việc.
Thiện cảm của Tạ Nhã Tri dành cho Mạc Huyên Nghi lập tức giảm sút, bà cũng còn hoan nghênh con bé tới nhà chơi nữa. Cả mấy bà bạn mới quen lẫn những chị em thiết thuở nào đều khuyên nhủ bà, rằng cho dù thằng út đang ở bên nhà ông bà nội, thì nó cũng vẫn là con cái trong nhà mà thôi.
Rốt cuộc thì trong lòng Tạ Nhã Tri vẫn quan tâm đứa nhỏ , chẳng bao lâu , bà bắt đầu dò hỏi tin tức về thằng bé. Sau khi tin tức về nó, bà mừng xót xa.
Đến tối, ông Khương Lập Dân cũng thủ thỉ với bà: “Con cháu đều phúc của con cháu cả. Đứa con trai út của chúng cũng mười chín , là một đàn ông trưởng thành, còn cần cha quản lý mỗi ngày nữa.”
Bà Tạ ngẫm cũng thấy . Là do đây bà quá bận lòng, quá mức quan tâm tới Khương Yến Đường. Cho dù con ruột thì những đứa nhỏ đều lớn cả , cũng nên để chúng tự lập, những điều mong thôi.
Con trai nhận bà, một thời gian dằn vặt khổ sở thì bà cũng bắt đầu dần dần hiểu rõ chuyện.
Mà nay con dâu út thi đỗ đoàn văn công , hẳn là bà cũng nên chúc mừng một chút. Vốn dĩ bà định bụng mua vài bộ quần áo, đôi giày da mới cho cô, nhưng ngẫm con bé hẳn sẽ nhận, mà ông bà nội của chúng cũng mong . Đành , bà sắp xếp một ít quả khô, vịt muối gói ghém cẩn thận nhờ mang sang nhà thông gia, cũng chẳng dám dặn dò thêm lời nào.
Tô Hiểu Mạn xách theo hành lý đến đoàn văn công trình diện nhận công tác, nhanh đó cô sắp xếp khu ký túc xá. Đó là một phòng tập thể tám , căn phòng khá nhỏ, sáu ở, chỉ còn mỗi cô và một cô gái trẻ tên Đàm San San là hai cuối cùng đến nhận phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-327.html.]
Tô Hiểu Mạn chọn chiếc giường tầng . Cô ưa cái góc riêng tư đó, giống như giường tầng , tấp nập mỗi ngày, thỉnh thoảng lên giường . Chỉ điều ở tầng , việc leo lên leo xuống cầu thang cũng đôi lúc bất tiện.
Cũng vì lẽ đó mà nhiều ưa chọn giường tầng , cốt để tiện việc . Những chiếc giường khung sắt cũ kỹ , hễ ai leo lên xuống cũng khiến nó rung lắc bần bật. Dù chẳng thể sập đổ, nhưng trong lòng vẫn khỏi dấy lên chút lo lắng.
Bây giờ cô cũng mặc bộ quân phục màu xanh lá cây mới tinh, đầu đội chiếc mũ tai bèo gắn ngôi vàng, hai b.í.m tóc đen óng tết gọn, buông dài ngực. Đôi mắt ngập nước to tròn, dáng mảnh mai, yểu điệu, làn da trắng nõn mịn màng, trông thật trẻ trung và xinh xắn.
Cái tên Cẩu Tử đáng ghét đó sẽ bao giờ thể tưởng tượng rằng cô ăn mặc như thế !
Nếu gặp dáng vẻ cô như thì sẽ dọa cho giật đến thế nào nữa.
Mỗi nghĩ đến việc , đôi mắt Tô Hiểu Mạn kìm mà cong khóe môi tủm tỉm, cô mím môi, đôi mắt cong cong, rạng rỡ hẳn lên.
Cô dự định mặc bộ quần áo đến hiệu ảnh chụp một bức ảnh đó gửi cho cô Liễu Thục Phượng, cô chắc hẳn sẽ chẳng ngờ cô trở thành một nữ chiến sĩ đoàn văn công.
Chuyện đến ngay cả bản cô cũng nghĩ tới, rõ ràng lúc đầu cô chỉ mấy bộ trang phục biểu diễn thôi mà.
"Đồng chí là Tô Hiểu Mạn ? Mới đến ?" Nữ sinh tóc ngắn ở giường mở miệng hỏi.
“ .”