Thấy Tô Hiểu Mạn thật sự , Vương Phỉ Phỉ bèn đem những gì kể hết cho cô : "Địa điểm báo danh cũng xa, chỉ cần tới điền một tờ đơn đăng ký dự thi ở... cũng gì khó khăn. Địa điểm thi tuyển ở tại... khu đại viện của đoàn văn công, cách bên xa, sẽ thấy một cái hội trường lớn..."
Hà Tình Mỹ và Tần Xuân Tú liếc , trong lòng đều thấy nực . Hôm nay lúc ông Vương gọi tới, dù thoáng ngạc nhiên vẻ ngoài xinh xắn của Tô Hiểu Mạn, nhưng cũng chẳng mảy may bận tâm đến cô. Rốt cuộc cũng chỉ là cô gái thôn quê chồng, thể sánh bằng gia thế, học thức của những tiểu thư thành phố như họ . Hà Tình Mỹ vốn dĩ vô cùng kiêu căng, Tần Xuân Tú dù gia thế phần kém hơn, nhưng cũng chẳng hề xem Tô Hiểu Mạn gì, thậm chí còn lộ rõ vẻ ganh tỵ với nhan sắc rạng rỡ của đối phương. Trước đây, trong mấy cô gái ở đây, cô vẫn luôn là chú ý nhất, mà giờ Tô Hiểu Mạn còn nhỉnh hơn vài phần.
Cái cô gái nhà quê đúng là ngây thơ đến mức khờ khạo. Vương Huyên Huyên mới châm chọc vài ba câu, mà cô nghĩ đến chuyện thi đoàn văn công. là tự lượng sức !
Hà Tình Mỹ mỉm, giọng điệu ẩn ý trêu chọc: “Tô Hiểu Mạn, cô cũng báo danh ư? Hay là cứ nhờ Tú Tú chỉ dạy cô mấy ngày? Học mấy điệu múa cơ bản cũng .”
Vương Huyên Huyên cũng phụ họa: “ đấy, cứ để chị Tú Tú chỉ cho chị .”
Gà Mái Leo Núi
Dù trong lòng Tần Xuân Tú vô cùng chán ghét, thầm nghĩ bản còn đang tất bật ôn luyện cho kỳ thi, mà thời gian rỗi rãi chỉ vẽ cho cô , thế nhưng ngoài miệng niềm nở đáp lời: “Chị học ư? Cũng thôi, em thể dạy chị vài điệu múa đơn giản. Chẳng qua mấy ngày nay em cũng nhiều thì giờ, còn tự tập luyện cho bài múa riêng. Không căn bản của chị thế nào?”
Tô Hiểu Mạn khẽ lắc đầu: “Không cần , chị tự tập luyện cũng . Trước đây ở nông thôn, chị vẫn thường múa những điệu hát chèo, múa quạt cây nhà lá vườn mà.”
Trong lòng Hà Tình Mỹ và Tần Xuân Tú thầm khẩy, nghĩ bụng cái kiểu múa may cuồng thì thể bước lên sân khấu của đoàn văn công .
Trên đường rời khỏi nhà họ Vương, hai cô gái vẫn ngừng xì xào bàn tán:
“Cái cô Tô Hiểu Mạn đó quả nhiên là dân nhà quê, chẳng chút tầm hiểu nào!”
“Cái dáng vẻ của cô thì thể thi đậu đoàn văn công cho ? Cô nghĩ chuyện giống như kỳ thi tuyển trường cấp một ở quê cô chắc? Cứ thi là đỗ hết ?”
“Cứ cho là cô xinh , nhưng cũng tự tin thái quá !”
“Chắc chắn cô sẽ trượt thôi, chờ xem!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-321.html.]
Tô Hiểu Mạn tâm sự dự định của với ông Khương và bà Khương, hai cụ cũng hết sức ủng hộ: “Hiểu Mạn , cháu cứ mạnh dạn thi thử xem . Dù thi đỗ cũng chẳng cả.”
“Hiểu Mạn nhà xinh , khéo léo như cơ mà!”
“Cứ báo danh thôi!”
Tô Hiểu Mạn hăm hở điền đơn báo danh. Cô dạo quanh một vòng trong sân đoàn văn công, mấy tờ thông báo tuyển sinh. Bỗng nhiên, cô ngoài ý bắt gặp một tờ thông báo, lập tức sững sờ. Hai ba tháng , đoàn sẽ một đợt biểu diễn chào mừng tân binh.
Chuyện ...
Liệu cô thể tạo cho một bất ngờ lớn ?
Tô Hiểu Mạn tự gõ nhẹ lên đầu một cái, thầm nhủ đúng là mơ mộng viển vông quá đỗi . Trước hết, đến việc thi đỗ , cho dù đỗ thì cũng chẳng chắc chắn cô sẽ tham gia đợt biểu diễn đó.
nếu thực sự cơ hội mong manh như , tại cô thử một chứ? Dù chỉ một phần trăm hy vọng, cô cũng dốc sức tranh thủ!
Tô Hiểu Mạn bất giác mỉm , lòng cô khao khát gặp , dành tặng một sự ngạc nhiên. Không mấy ngày nay sống thế nào ? Ba tháng nữa gặp , sẽ đổi ?
Liệu giống như lời từng , hình sẽ rắn rỏi hơn, thể dễ dàng ôm trọn cô lòng ?
Thôi , dù hình cường tráng như lời hứa thì cũng thể nhẹ nhàng ôm cô trong vòng tay .
Có sẽ trầm hơn nhiều ? Anh trưởng thành , liệu còn ngây ngô gọi "Mạn Mạn, Mạn Mạn" quấn quýt bên cô như thế nữa ?
……