Giữa hai bọn họ chẳng chút ái nào hết.
Trước đây Tô Hiểu Mạn còn ghét bỏ, thậm chí nhục nhã , mà vẫn hết lòng chăm sóc cô khi cô sinh bệnh, cất công nấu nước cơm cho cô từng bữa. Vậy mà giờ đây, mang về nào thịt thỏ, nào quả dại cho cô, rốt cuộc là nhận điều gì ở cô đây?
Anh hề mê mẩn sắc của cô, mà cô cũng chẳng thứ gì đáng giá để bỏ công sức lấy cả.
Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là vì Tạ Cẩu Tử vốn dĩ là một bụng mà thôi ?
Một lương thiện, khi hắc hóa.
Nhìn cả một con thỏ to đùng gọn trong chiếc giỏ tre, trong lòng Tô Hiểu Mạn rối bời. Cô nên tiếp nhận lòng của Tạ Minh Đồ . Nếu lúc mà từ chối , liệu cảm thấy bản ghét bỏ …
Nhớ cái đêm mưa dột nọ, Tô Hiểu Mạn để cùng chen chúc giường ngủ. Tuy bề ngoài Tạ Minh Đồ xuống, nhưng Tô Hiểu Mạn ngay đó lén xuống , co ro đám cỏ khô.
Đây cũng chính là lý do khiến Tô Hiểu Mạn an tâm về cách của . Tạ Cẩu Tử luôn giữ quy củ, bao giờ chiếm tiện nghi của cô.
Chỉ là, nghĩ đến gầy ốm như bộ xương của Tạ Minh Đồ đang co ro đống cỏ khô lạnh lẽo, Tô Hiểu Mạn bất giác cảm thấy hụt hẫng lạ thường.
Gà Mái Leo Núi
Tuy rằng thể trở thành vợ chân chính của , nhưng , cô thể đối xử với hơn một chút, ít nhất thì, bọn họ thể bạn bè của .
Tô Hiểu Mạn xong một chiếc túi đeo chéo, thêu một đóa hoa thạch lựu đỏ rực ở mặt . Cô mang theo chiếc giỏ tre mà Tạ Minh Đồ chuẩn bước khỏi cửa. Trên miệng giỏ, ngoài mảnh vải trắng che đậy, Tô Hiểu Mạn còn đặt chiếc túi mới ở phía . Đặc biệt, con thỏ ở bên trong cô bọc một lớp giấy kỹ càng.
Bao bọc kín mít, từ bên ngoài thể bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Ai ngờ cô còn kịp khỏi cổng nhà họ Tạ, thấy Tôn Mai chặn đường tìm cô gây sự. Tôn Mai duỗi tay toan xốc chiếc giỏ tre của cô lên: “Bên trong là cái gì? Cô định mang ?”
Tô Hiểu Mạn nhanh nhẹn né tránh, che chắn chiếc giỏ tre cho bà chạm : “Con ngoài một chuyến, giờ con đây.”
“Cô định ? Có cô lén trộm đồ về nhà đẻ ? Cô giấu cái gì trong đó? Có cô lấy đồ đạc của nhà họ Tạ đem ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-32.html.]
“Cô ngay, cô giấu cái gì đó hả?”
“Có cô trộm đồ mang về nhà đẻ ?”
Tô Hiểu Mạn , lật mảnh vải đ.á.n.h dấu lên cho Tôn Mai xem: “ là con về nhà đẻ một chuyến. Mẹ ơi, mấy hôm nhà con bảo trai con mang theo canh cá cùng mấy mảnh đường đỏ tới thăm con. Hôm nay con về nhà đẻ, cũng nên giúp con chuẩn chút đường và bánh, con mới thể về nhà gặp và trai con chứ?”
Tôn Mai trừng mắt liếc cô một cái, bĩu môi: “Cô về nhà đẻ của cô thì liên quan gì đến ? Không đường . Đường nhà cô đưa tới, cũng chẳng thấy cả.”
“Vậy con đây.”
“Cô từ từ , cô lấy đồ vật của nhà họ Tạ!” Trong lúc đuổi theo, Tôn Mai kịp giật một quả lê dại khỏi giỏ. Tay bà nhanh nhẹn, lấy quả lê dại cầm tay, trực tiếp c.ắ.n một miếng lớn.
Quả lê dại là Tô Hiểu Mạn cố ý để Tôn Mai thấy lúc bà xốc giỏ lên.
“Nhà họ Tạ của thể thứ gì đáng giá chứ? Căn nhà vốn dĩ trống !” Tô Hiểu Mạn tăng nhanh bước chân, vội vã rời khỏi sân nhà họ Tạ.
Sau đó Tôn Mai đuổi theo cô nữa. Thực bà cũng chẳng dám ngăn cản Tô Hiểu Mạn một cách quyết liệt, chỉ là thử xem chiếm chút lợi lộc nào . Nếu trong giỏ tre là đường đậu phộng gì đó, bà bốc vội một nắm bỏ chạy.
Kết quả trong đó là quả dại, Tôn Mai cầm quả lê rừng, thấy chẳng bõ công sinh sự nên thôi.
"Phi, đúng là mấy quả lê thối nát!" Tôn Mai mắng vài câu nhà.
Vừa vì vồ lấy quả lê, đột nhiên đưa lên miệng c.ắ.n một miếng, khiến răng bà lung lay chút đỉnh, Tôn Mai bụm miệng hít sâu một .
Tô Hiểu Mạn cầm chiếc giỏ tre, khẽ mỉm .
Tối qua còn thừa hai quả lê rừng, tới sáng nay còn tươi nữa, chỗ thì ủng, chỗ thì dập nát. Tô Hiểu Mạn cố tình xếp chúng ở phía ngoài cùng chính là để đề phòng lạ hỏi trong giỏ gì.