Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác - Chương 315
Cập nhật lúc: 2025-10-12 07:32:31
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đương nhiên, Mạn Mạn cũng thật mật.
Sau khi Tạ Minh Đồ , mới đầu Tô Hiểu Mạn còn lo lắng rằng sẽ mang thai, tạm thời cô vẫn còn con . Ít nhất cũng chờ đến lúc của cô tròn hai mươi để hai thực sự đăng ký kết hôn mới em bé .
Hai đó đều dùng đủ cách ngừa thai, chắc là sẽ vỡ kế hoạch bất ngờ .
Ở cùng với ông bà nội, ngày nào Tô Hiểu Mạn cũng lên kế hoạch tìm vài việc để . Cô cùng với bà nội Khương chăm chút mảnh vườn rau trong sân, ban ngày còn tự tay may chiếc áo cưới của nữa. Sau khi ông nội Khương cô thích may vá, ông mua một cái máy may về cho cô.
Ông nội Khương còn nhắc mãi: "Cả đời ông vẫn luôn mong mặc quần áo do chính tay bà nội cháu may, chẳng qua tay chân bà quá vụng về, còn chẳng bằng tự ông ——"
Nói tới đây, ông nội Khương chợt nghẹn tiếp.
Bà nội Khương đáp: "Còn chẳng bằng tự ông may ? Ông từng mặc quần áo do may nhưng thì mặc quần áo do chính tay ông đấy. Hiểu Mạn , ông nội của cháu dẫm máy may giỏi lắm đấy, hồi trẻ ông còn là ——" Ông nội Khương nhanh chóng chạy tới che miệng bà nội Khương .
Ông nội Khương một tiếng, "Hảo hán đề cập tới chiến công năm đó."
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, chẳng lẽ ông nội còn từng xưởng trưởng của xưởng sản xuất chăn bông?
Bà nội Khương: "Nếu cháu tin thì để bà bảo ông nội cháu may thử cho cháu xem."
Ông nội Khương giống như mèo dẫm đuôi mà dậm chân, " !"
Tô Hiểu Mạn: "..."
Máy may khiêng trong phòng là máy may mới nhất của nhãn hiệu Hồ Điệp, đây là do ông nội Khương cẩn thận chọn lựa mua về. Một ông lão nghiêm trang mua máy may, lúc bán hàng hỏi tới thì ông nội Khương còn trả lời một cách hùng hồn và hợp lẽ: "Tặng cho cháu trai và cháu dâu để chúng nó dùng khi kết hôn đấy."
"Cháu dâu của ngài phước thật đó."
Ông nội Khương nghĩ thầm đương nhiên là .
Lúc chuyển máy may trở về, ít bạn bè và chiến hữu cũ đang ở khu tập thể hưu trí tới chỗ ông xem hỏi han, "Lão Khương , nhà ông mua máy may về gì thế?"
"Chẳng lẽ ông trở nghề xưa hả?"
“Biến ! Biến hết!” Ông nội Khương xua tay đuổi mấy lão già thích hóng chuyện , “Mua cho cháu dâu đấy. Các ông vẫn gặp qua cháu dâu ngoan của ? Con bé xinh đáo để!”
“Gặp qua chứ, mà gặp qua cơ chứ? Mới hôm qua còn thấy bà nhà ông dẫn cháu dâu mua đồ ăn đấy thôi.”
Lão Vương bên cạnh thở dài than ngắn. Từ khi cái thằng cháu út nhà lão Khương tinh ranh tòng quân nhập ngũ, Vương Tấn An vui mừng khôn xiết, ai ngờ lão già Khương Nhược Quân đổi giọng, còn khoe cháu trai út của nữa mà chuyển sang khoe cháu dâu.
“Cháu dâu của xinh tuyệt trần.”
“Tình cảm giữa cháu dâu và cháu trai khăng khít lắm, sắp bế chắt nội đấy.”
“Cháu dâu nhà thương yêu bà nội của nó hết mực, con bé hệt như cháu gái ruột của bà .”
“Lúc nào thì cháu trai ông mới định cưới vợ ? ông , con cháu thì nên kết hôn càng sớm càng mới . Mấy ông già như chúng đều còn trẻ nữa , còn chẳng thể ăn cơm thêm mấy năm nữa nên đương nhiên ngóng trông lũ con cháu trong nhà thành gia lập nghiệp sớm một chút……”
……
Vương Tấn An ngậm một điếu thuốc, nghĩ thầm: Chẳng lẽ khắp thế gian chỉ mỗi lão cháu dâu thôi chắc?
Nhà họ Vương của lão thì đúng là cháu dâu thật, nhưng lão cũng cháu gái mà, cháu gái ngoại đấy.
Hừ, cái lão Khương nhất định là đang cố ý trả đũa lão đây mà! Cháu gái ruột của ông hệt như thằng con trai , phơi nắng tới nỗi đen như than. Lão họ Khương thèm cháu gái nhà họ Vương lão nhiều năm, còn nhận nó cháu gái, đúng là mơ tưởng hão huyền.
Hiện giờ nhà họ Khương một đứa cháu dâu xinh hiền thục, ông khoác lác đến phát bực mặt lão mới là lạ.
Trong lòng Vương Tấn An phút chốc thêm chua chát, , chút chút mà là chua chát tận ruột gan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-315.html.]
CHƯƠNG 316: LẬT TRỜI
Sao ông trời ban cho lão một đứa cháu trai tài giỏi và một cô cháu dâu xinh chứ?
Lão Khương sắp bế chắt nội đến nơi , bây giờ?
Dương Mỹ Hạnh về phòng thấy ông bạn già của thở dài than ngắn, “Ngày nào ông cũng chỉ thở dài than ngắn, thở than mãi thế? Nhà họ Khương bên cạnh chuyện gì , ông hóng chuyện ?”
Vương Tấn An trợn ngược mắt, “ hóng chuyện cái gì, lão Khương rả khoe cháu dâu, cháu trai út chắc? Cả cái thế giới chỉ mỗi cháu dâu nhà ông thôi chắc?”
Dương Mỹ Hạnh phì một tiếng, “ đúng thật là ông cháu dâu còn gì. Hiểu Mạn nhà ông đúng là xinh thật tình, mấy đứa cháu gái nhà thua kém con bé nhiều. Ông xem thằng cháu trai nhà lão ăn cái gì mà lớn lên ? Trông trai sáng sủa đáo để.”
“Ngày đó ông thấy thằng bé mặc quân trang ? Ông thấy ?! Đẹp trai đến lạ lùng ——”
Vương Tấn An hừ mạnh một tiếng, chê bai: “Trông ẻo lả c.h.ế.t , nhất định là chịu nổi khó khăn.”
“Ông đừng mà bậy, thằng bé tài giỏi lắm đấy! Vừa thông minh, trí nhớ sắc sảo, sức khỏe cũng dẻo dai nữa chứ. tận mắt thấy lão Khương huấn luyện cháu , ông thấy ?”
Càng thì trong lòng Vương Tấn An càng thêm chua chát, trong lòng dâng lên nỗi ấm ức khôn nguôi: “Bà xem mà coi, cái lão Khương hồi trẻ trông cũng thường thường bậc trung thôi, còn chẳng phong độ bằng ngày nữa là. Khắp làng xóm , thử hỏi ai mà chẳng thừa nhận là phong độ nhất cơ chứ! Vậy mà cháu trai của lão khôi ngô tuấn tú đến thế, còn cháu trai nhà thì…… thôi .”
“Cái thằng cháu trai của chúng , gọi điện thoại giục nó mau chóng lấy vợ, thế mà nó dám trực tiếp dập máy của ! là cái đồ trời đánh!”
Bà nội Khương phẩy phẩy tay, “Ông cứ nhất định ăn thua với lão Khương gì? Hai ông đấu đá mấy chục năm trời đấy, ông thấy phiền chứ thì thấy ngán ngẩm .”
“Chờ mấy hôm nữa mời mấy đứa nó sang nhà chơi.”
“Thế thì gọi mấy đứa cháu gái của tới đây, gọi nhiều một chút mới . Ông cháu dâu xinh , như mấy cô cháu gái khéo léo !”
Bà nội Khương chậc chậc miệng hai tiếng.
Tô Hiểu Mạn và bà nội Khương đang cùng nghiên cứu chiếc máy may mới mua. Tài dùng máy may của bà nội Khương xem chẳng gì, hồi còn trẻ bà cũng chẳng mấy khi động đến thứ đồ . Thế nhưng bây giờ bà hứng thú, là cùng cháu dâu học xem dùng máy may như thế nào.
Tô Hiểu Mạn dạy bà may, còn ông nội Khương thì xoa eo bên cạnh.
Ông càng càng nhíu mày, dứt khoát bảo bà nội Khương tránh để ông tới mẫu. Nhiều năm dùng thứ đồ nhưng giờ dùng ông vẫn quen đường quen nẻo lắm.
Bà nội Khương và Tô Hiểu Mạn cạnh lẫn một cái, cố nhịn , “Bà vẫn còn giữ mấy bộ quần áo mà năm đó ông tự tay may cho bà đấy, để bà lấy cho cháu xem thử nhé.”
Gà Mái Leo Núi
Ông nội Khương vội vàng nhảy khỏi máy may để ngăn cản vợ : “Không , gì ho mà ! Bà giữ cái thứ đồ rách rưới đó nhiều năm như gì hả?”
“Chẳng ho gì sất, chẳng gì thú vị cả!”
“Bà còn thấy may mắn lắm mới lấy cái thằng nhà nghèo quanh năm suốt tháng chỉ độc bộ quân phục như đấy! Nếu chẳng may mà gả cho , bà chê vì đến cái áo cái quần cũng chẳng may .”
Bà nội Khương thở dài một , thừa nhận: “ , bộ quân phục của ông mà rách thì ông đều tự tay may vá hết đấy. Đám quần áo từ tấm bé của con cháu trong nhà, cũng đều một tay ông nội con tự may vá đấy.”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, vẻ như ông nội khéo tay thật đấy.
Chẳng thằng cha Tạ cái tay nghề tổ truyền như ông nội nhỉ?
Ông nội Khương: “……” Chuyện cần thiết nhắc tới mặt cháu dâu .
“Ông nội con may vá quần áo cũng lắm đấy, cháu xem thử ? Cái chăn cũ rách từ mấy hôm ở giường của ông bà cũng là do ông nội con đeo kính lão để vá đấy……”
Tô Hiểu Mạn mỉm , “Được ạ ạ! Bà nội ơi, chúng xem .”
Ông nội Khương: “……”
Hai phụ nữ đúng là khuấy động cả nhà lên .