Đương nhiên, kỳ thực Tạ Minh Đồ sửa họ thành họ Tô, chẳng qua Tô Hiểu Mạn thấy cái tên Tô Minh Đồ thật kỳ cục. Nếu đổi họ như , đặt tên của hai cạnh trông hệt như em ruột.
Tạ Minh Đồ: “……” Anh nghĩ, rõ ràng là giống em gái hơn chứ.
Vì lý do đó, Tạ Minh Đồ đành từ bỏ ý định sửa họ thành họ Tô.
Sau khi thêu tên , Tô Hiểu Mạn còn thêu thêm một chú thỏ con lên áo nữa, bên cạnh chú thỏ là một cây dây leo xanh mướt. Khi Tạ Minh Đồ thấy hình thêu , liền lén lút đề xuất rằng cô thể thêu lên một bộ quần áo khác hình ảnh chú thỏ con mang cỏ xanh của Mạn Mạn về tổ ấm. Kết quả là Tô Hiểu Mạn cốc cho một cái đầu đầy vẻ trách yêu.
Thế là đành ngậm ngùi từ bỏ ý định.
Khắp nơi vang lên những lời tiễn biệt. Bầu khí ngập tràn xúc động, đến đưa tiễn, bạn bè và cả yêu đến bịn rịn chia tay. Tô Hiểu Mạn ôm lấy Tạ Minh Đồ, lòng cô tràn ngập nỗi lưu luyến khôn nguôi.
Thế nhưng Tạ Minh Đồ vẻ lạc quan hơn, còn an ủi Tô Hiểu Mạn, “Mạn Mạn, em đừng buồn nữa mà! Ông nội , nơi huấn luyện xa lắm . Nếu em nhớ thì mỗi tuần đều thể tới thăm một đấy.”
Tạ Minh Đồ hiểu rằng sự ly biệt là để tạo dựng một tương lai hơn cho Mạn Mạn của . Dù lòng nỡ rời xa cô, vẫn quyết tâm nhập ngũ.
Tô Hiểu Mạn nhẹ nhàng vỗ má , thầm nghĩ đúng là ngốc của cô, ông nội trêu chọc .
Lần từ biệt , ông nội dặn rằng trong ba tháng tới ai thăm , đó là để rèn giũa trưởng thành.
Cuối cùng, Tô Hiểu Mạn vẫn sự thật phũ phàng cho , cứ để ngây ngô tin rằng tuần vẫn thể gặp . Chắc chỉ tầm mấy ngày nữa thôi, sẽ nhận tin báo từ ông nội.
Tạ Minh Đồ cùng những thanh niên khác bước lên xe, Tô Hiểu Mạn cùng ông bà nội ở ven đường, theo bóng dáng chiếc xe chở khuất dần nơi xa.
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-314.html.]
Tạ Minh Đồ xe, khóe miệng khẽ nở nụ nhẹ nhàng, lòng vẫn vấn vương hình bóng Mạn Mạn của .
Tay chạm nhẹ vạt áo, nơi đó thêu hình chú thỏ con và đám cỏ Mạn Mạn mà cô thêu. Quần áo và cả Mạn Mạn, như thể vẫn luôn kề cận bên .
Sau khi xe khởi hành vài tiếng thì dừng ở một bến đỗ. Mọi theo mệnh lệnh, nhanh chóng di chuyển tới khu ký túc xá sắp xếp từ . Sau ba tháng huấn luyện, sẽ một đợt sát hạch lớn, đó họ sẽ phân công đến các liên đội khắp nơi.
Vừa xuống xe lâu, Tạ Minh Đồ bất ngờ gặp một quen ngoài dự liệu – Khương Yến Đường. Anh phân tới lớp bên cạnh. Khi hai chạm mặt, họ hệt như dưng, chẳng hề chào hỏi một tiếng nào.
Lúc Khương Yến Đường thấy Tạ Minh Đồ, gương mặt hiện lên vẻ vô cùng phức tạp. Anh vẫn luôn cho rằng bản chắc chắn ưu tú hơn hẳn so với Tạ Minh Đồ.
Nào ngờ, Tạ Minh Đồ sớm bộc lộ hết tài năng của ngay từ lúc ban đầu.
Sau khi tiễn Tạ Cẩu Tử, Tô Hiểu Mạn trở về nhà cùng ông bà nội. Vốn dĩ cô định về thôn Kiều Tâm một đoạn thời gian nhưng ông nội Khương và bà nội Khương giữ cô , cô ở cùng với hai ông bà.
Tô Hiểu Mạn nghĩ ngợi một chút cũng quyết định ở chỗ cùng ông bà. Chị dâu cả của cô đang m.a.n.g t.h.a.i nên Liễu Thục Phượng bận rộn chăm sóc chị dâu. Trở về thôn Kiều Tâm cũng chẳng Tạ Minh Đồ ở đó, cô ở một cũng thấy cô đơn, hơn nữa cô cũng tạo thêm phiền toái cho nhà đẻ .
"Dạ , bà nội, Hiểu Mạn sẽ ở với ."
"Có Mạn Mạn, , Hiểu Mạn ở cạnh ông bà nội thì ông bà yên lòng ." Vốn dĩ bà nội Khương gọi Tô Hiểu Mạn là Mạn Mạn giống như thằng cháu út của , thế nhưng thằng bé đồng ý, Mạn Mạn là để nó gọi. Bất đắc dĩ, bà nội Khương đành gọi là Hiểu Mạn.
Bà nội Khương nghĩ thầm, thằng bé ngốc, rõ ràng gọi Hiểu Mạn càng mật hơn so với Mạn Mạn. Hiểu Mạn, Tiểu Mạn, giống biệt danh thiết hơn mà.