Tạ Hoa Đông, Tạ lão tam nhà họ Tạ, một đàn ông chân chất, hiền lành nhưng phần hiếu thuận mù quáng, về đến nhà gặp Chu Tiểu Hủy cằn nhằn: “Sao hôm nay em cãi với má ?”
“Má giận lắm, về mắng một trận.”
Chu Tiểu Hủy , trong lòng ấm ức : “Nói thì , má thiên vị nhà lão nhị cũng chuyện ngày một ngày hai.”
“Chẳng từng bảo em là đây thím hai lén giấu nhiều đồ ăn lắm ? Em thấy thương đó, ngày nào cũng quần quật việc, vất vả lắm mới chút thịt mỡ để nếm…”
Tạ Hoa Đông vẫy vẫy tay: “Anh cần em thương xót!”
“Em cũng thương hai đứa con gái của em nữa.”
“Xuân Quyên với Hạ Quyên chẳng vẫn khỏe mạnh đấy thôi?”
Chu Tiểu Hủy chồng thế, giận tủi mà cho . Ai đời ngoài còn quan tâm đến hai đứa con gái hơn cả cha ruột chúng nó.
Gà Mái Leo Núi
Nhớ hôm nay thấy con gái lén lút soi gương, trong lòng cô dâng lên vị chua xót, đắng đót.
Chu Tiểu Hủy lẩm bẩm: “Anh thấy Xuân Quyên nhà hôm nay khác lạ lắm ?”
Tạ Hoa Đông sững , thản nhiên : “Con gái mà, đứa nào cũng thế. Có cơm ăn no là lắm .”
“Em bớt chuyện với vợ thằng Tiểu Ngũ , cũng đừng đến mà c.h.ử.i bới gì. Con Tô Hiểu Mạn đó hạng gì.”
“Giờ cứ an phận mà sinh con đẻ cái, bớt gây chuyện là .”
Tạ Hoa Đông nghĩ má nên để Tạ Minh Đồ cưới Tô Hiểu Mạn về vợ. Con nhỏ chẳng hề là gì, cố tình má ruột nó là chủ nhiệm Hội Phụ Nữ, cả nó thì đội trưởng đội sản xuất. Đã nó còn dáng vóc , nó ba trai nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-21.html.]
Dù tốn tiền cưới hỏi, nhưng cưới một như thì nhà họ Tạ cũng chẳng dám bạc đãi.
Nhà đằng ngoại Tô Hiểu Mạn đông thế mạnh, ở cùng thôn. Nếu con Tô Hiểu Mạn bắt nạt ở nhà họ Tạ, ba trai nó sẽ vác gậy gộc, cuốc xẻng kéo đến tận cửa tìm cho lẽ.
Dưới nắng chiều chạng vạng, Tạ Minh Đồ cõng một bó củi về nhà, sân đặt củi xuống. Tạ Diệu Tổ, thằng con Tạ lão nhị, thấy về liền ồn ào la lớn: “Tạ Minh Đồ về !!! Tạ Minh Đồ về !!!”
Nó mặt quỷ, vì má nó dặn, nếu Tiểu Ngũ về thì hô thật to, để bà nội là đầu tiên thấy, tối nay sẽ ăn đường.
Tôn Mai trong nhà quả nhiên thấy , vẻ mặt già nua của bà chợt tối sầm , lộ rõ sự cay nghiệt. Mái tóc điểm bạc lấm tấm, bà lớn tiếng quát: "Kêu Minh Đồ cái gì mà kêu! Phải gọi nó là thằng Cẩu Tử!"
Tô Hiểu Mạn lời thì ngớ : "..."
Cẩu Tử?
Người đàn ông tuấn mỹ nhưng hung ác nham hiểm đó... là vai ác ư? Tên cúng cơm là Cẩu Tử? Thằng Cẩu Tử?
Mỗi nhớ đến câu miêu tả Tạ Minh Đồ trong tiểu thuyết, Tô Hiểu Mạn cảm thấy buồn đến hoang đường.
Tôn Mai dậy, liếc xéo Tô Hiểu Mạn một cái, khẽ lẩm bẩm vài câu: "Phì, nó mà cũng xứng đáng gọi là Minh Đồ ?"
Một câu lọt tai Tô Hiểu Mạn, khiến lòng cô đột nhiên trùng xuống.
Có lẽ Tôn Mai vẫn luôn Tạ Minh Đồ con ruột của bà , thậm chí năm đó... chính bà cố ý đ.á.n.h tráo hai đứa trẻ.
Trên đời độc ác đến mức đó ư?