“Anh rõ ? Về sẽ để đồ ở trong mấy cái tủ , động .”
Tạ Minh Đồ cúi xuống uống một ngụm canh, thành thật gật đầu đồng ý.
Thật , Tô Hiểu Mạn đối với đàn ông thoạt vẻ ngoài cao gầy, nhưng thực tế là một trai tội nghiệp nghèo chất phác , chút phòng nào.
Cuốn tiểu thuyết kể rằng về sẽ trở thành tên phản diện lớn nhất trong truyện, nhưng hiện tại, vẫn chỉ là một trai trẻ đang độ tuổi trưởng thành.
Và còn là đáng thương thường khác bắt nạt.
Tô Hiểu Mạn từng , đúng là bởi vì những hiền lành, chất phác mà về liên tiếp gặp sự trêu ngươi, bất công thì một khi hắc hóa sẽ càng trở nên nguy hiểm khó lường.
Ở thời gian khi hắc hóa, vẫn chỉ là một trang giấy trắng ngây thơ mà thôi.
Ban đêm ngủ, tuy rằng trong phòng chỉ một chiếc giường nhưng chia ranh giới rõ ràng, ở giữa ngăn cách bởi một chiếc chiếu cũ rách, hai ngủ đầu , ngủ đầu .
Nguyên chủ về đây mấy ngày nhưng hai bọn họ vẫn luôn tách ngủ riêng. Tuy rằng danh nghĩa là vợ của Tạ Minh Đồ, nhưng từng ép buộc nguyên chủ chuyện vợ chồng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc đó nguyên chủ quyết định ở đây.
Và cũng là lý do đầu tiên khiến Tô Hiểu Mạn quyết định tạm thời nán .
Tô Hiểu Mạn đắp chăn nhắm mắt . Tạ Minh Đồ cách đó xa tướng ngủ đoan chính, giường tịnh như một vị cao tăng nhập định, cô hề cảm nhận thấy bất cứ động tĩnh nào từ đối phương.
Tạ Minh Đồ bên đó vẫn nhúc nhích nhưng Tô Hiểu Mạn trằn trọc xoay mấy bận, khiến chiếc giường gỗ kẽo kẹt vang lên giữa đêm khuya thanh vắng, thật chói tai.
Cuối cùng cô cũng chịu yên, động đậy nữa.
Sau khi yên tĩnh , Tô Hiểu Mạn lòng cứ miên man suy nghĩ. Cô lớn lên trong gia đình họ Tô, nên đây là đầu tiên cô tá túc trong một căn nhà đất ở nông thôn như thế . Tương lai bám trụ ở vùng thôn quê , rốt cuộc sẽ đây?
Liệu thể ngày ngày hái cúc, nhàn rỗi ngắm núi non như trong thi ca nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-10.html.]
Cuộc sống hiện thực chắc là đẽ như . Hình như xa ngoài một cái chuồng heo, nơi nuôi hai chú heo…
Cũng mấy con heo ngủ lúc nào.
Cứ nghĩ như , nhanh đó Tô Hiểu Mạn chìm giấc ngủ. mà lâu , độ nửa đêm, trời bỗng đổ một cơn mưa thu rả rích.
Mưa thu tí tách tí tách gõ mái ngói cũ nát, trong căn phòng càng lúc càng thêm lạnh lẽo.
Căn nhà thì dột nát.
Nửa đêm, Tô Hiểu Mạn bừng tỉnh, ngây chằm chằm những giọt nước tí tách nhỏ xuống ngừng. Hóa , ngay đầu giường cô cũng một chỗ dột.
Tạ Minh Đồ tỉnh giấc từ lúc nào, thoăn thoắt lấy chậu gỗ hứng nước theo thói quen. Tiếng nước mưa tí tách rơi chậu vang lên lách cách đều đều.
Từ chuồng heo cách đó xa, hình như cũng vọng đến tiếng xôn xao.
Tô Hiểu Mạn: “...”
Cô đột nhiên cảm thấy lúc ban ngày bản lạc quan quá đỗi. Trong một cảnh như thế , sống sót qua nổi một ngày cũng là khó khăn lắm , cô thể chịu đựng đến tận thập niên 80 đây chứ?!
Tuy chậu đặt hứng nước, nhưng một nửa chiếc chăn và cả mặt giường cũng ngấm ướt sũng. Phía Tạ Minh Đồ là nơi hứng nhiều nước nhất.
Nhìn thấy , Tạ Minh Đồ dường như quá quen thuộc. Anh lặng lẽ lấy mớ cỏ khô, cẩn thận trải xuống nền đất, lẽ định ngủ tạm một đêm sàn.
Tô Hiểu Mạn nuốt khan. Nước mưa từ mái chảy ròng ròng xuống, lênh láng cả nền đất, in hằn những vệt chân dẫm qua.
Nếu cứ thế mà xuống nền đất...
“Anh lên giường tạm , hai chúng cứ chen chúc một chút cũng chẳng .”
Gà Mái Leo Núi