Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Thanh Niên Trí Thức - Chương 232
Cập nhật lúc: 2024-11-23 09:31:03
Lượt xem: 33
Hứa Yến ho khan vài tiếng, thân thể căng cứng, nhanh chóng bỏ tay xuống, khàn giọng nói: "Đừng làm loạn, ngoan ngoan ăn cơm đi em."
Giang Noãn bĩu môi, hờn dỗi liếc nhìn anh: "Thế mà anh còn nói em quá gầy." Cô đây gọi là dáng người tốt, không phải gầy mà là có da có thịt, anh hiểu không!
Hứa Yến dỗ dành: "Được, em không gầy."
Giang Noãn không thích nghe những lời này nữa, tức giận nói: "Chỗ nào mà em chẳng gầy! Chân, eo và tay em đều gầy đó được không?!"
Anh chồng thẳng nam thật đấy!
Nhưng ngay sau đó Giang Noãn lại nở nụ cười, còn chẳng phải người đàn ông nào đó nóng hầm hập thừa nhận vóc dáng của cô rất đẹp, anh rất yêu cô, nói cô gầy là chỉ muốn cô ăn nhiều thịt để có sức khoẻ tốt hơn thôi.
Hai người quấn lấy nhau ăn xong bữa trưa ngọt ngào, à không, coi như là bữa tối rồi.
...
Lúc này Giang Noãn và Hứa Yến đã thu dọn đồ đạc và lên ghế sau xe ngồi, Tiểu Trương - nhân viên cảnh vệ của Hứa Yến phụ trách lái xe.
Tiểu Trương vừa mới đến, buổi sáng anh ấy nhận được điện thoại của trung đoàn trưởng Hứa bảo anh ấy khoảng năm giờ chiều đến phía Đông thành phố, chờ trung đoàn trưởng đến trường thì anh ấy phụ trách lái xe về.
Tiểu Trương đến chờ dưới lầu khu cộng đồng sớm hơn mười phút, mới năm giờ đã thấy trung đoàn trưởng mặt mày mang theo ý cười nhìn chị dâu xinh đẹp như hoa như ngọc bên cạnh, nghe chị dâu nói chuyện, ánh mắt của anh dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng nổi, đâu phải là Diêm Vương mặt lạnh thường ngày nữa.
Tiểu Trương nhìn thấy chị dâu đi đến bên luống hoa hẹp vô tình bị ngã, may mà trung đoàn trưởng đỡ kịp. Chỉ thấy trung đoàn trưởng xụ mặt như đang răn dạy chị dâu phải nhìn đường cho kỹ, chị dâu có vẻ không bằng lòng với vẻ nghiêm nghị của anh ấy và bĩu môi không vui, trung đoàn trưởng lập tức nắm lấy tay chị dâu và ngoan ngoan dỗ dành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nu-phu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-232.html.]
Ôi ôi, cưng chiều quá đi thôi. Tiểu Trương lập tức nhắm mắt lại, không nhìn thấy, anh ấy thật sự không nhìn thấy gì hết, trung đoàn trưởng bị chị dâu nhéo một cái.
...
Xe chạy tới cổng trường, Tiểu Trương ở trên xe đợi trung đoàn trưởng tiễn chị dâu về ký túc xá, lát nữa anh ấy còn phải đưa trung đoàn trưởng đến học viện quân sự báo cáo.
Lúc Tiểu Trương đến còn đang thắc mắc tại sao trung đoàn trưởng còn chưa đi báo cáo, giờ mới biết trung đoàn trưởng không nỡ chia xa với chị dâu quá sớm. Vừa rồi anh ấy hóng hớt liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, thấy trung đoàn trưởng cứ nhìn chị dâu, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y chị dâu! Nhìn mức độ dính người này xem, chậc chậc chậc...
...
Bây giờ mới hơn năm giờ, hai người nhanh chóng đi đến dưới lầu ký túc xá, Giang Noãn lưu luyến nhìn Hứa Yến, mãi không chịu lên lầu.
Hứa Yến liếc mắt quan sát, dưới lầu có người đến người đi, bây giờ là giờ ăn tối nên có thể nhìn thấy nhiều sinh viên đi theo nhóm mang theo hộp cơm đi về phía căng tin.
Có không ít người nhìn về phía họ, Hứa Yến ra hiệu cho Giang Noãn bảo cô đi tới khu rừng nhỏ bên cạnh. Hai người một trước một sau đi đến khu rừng phía sau khu ký túc xá, xung quanh đây không có ai, Hứa Yến tìm một chỗ khuất rồi kéo Giang Noãn vào lòng ôm chặt, một lúc sau anh trầm giọng dặn dò.
"Bé con à, em ở trường phải chăm sóc bản thân thật tốt, ăn nhiều hơn, lau khô tóc trước khi ngủ, bây giờ trời lạnh nên phải mặc thêm quần áo vào. Đừng mặc quần áo có cổ thấp giống như lần trước và không được mặc quần mỏng, nếu không sẽ lại ốm phát sốt, như vậy sẽ khó chịu lắm đúng không? Nhớ phải mặc quần dài dày và mặc quần áo cao cổ... ngoan ngoãn nghe lời, nghe chưa?"
Bé con rất yêu thích cái đẹp, ăn mặc táo bạo, anh chỉ mong cô quấn thật chặt, đừng để người khác nhìn thấy, nếu không anh sẽ cảm thấy khó chịu.
Giang Noãn chôn ở trước n.g.ự.c anh, ôm chặt lấy eo anh, được anh bọc trong áo khoác dày của mình, ấm áp vô cùng. Khuôn mặt của cô dán vào người anh, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, nghe thấy lồng n.g.ự.c anh rung động khi anh nói chuyện. Cô ngẩng đầu lên, mắt lại đỏ hoe: "Anh ơi, em nhớ anh thì phải làm sao? Nhớ anh cả đêm mà không ngủ được thì sao?"
Nguyệt
Hứa Yến cúi đầu hôn lên mắt cô, dỗ dành: "Ngoan, hai ngày nữa chúng ta được gặp lại nhau rồi. Khi em đang nhớ đến anh thì anh cũng đang nhớ đến em."